ChumThangMuoi

 

Chùm Tháng Mười

 

1.

 

Không phải nắng thu vàng như mọi người vẫn ví von.

Nắng- tách ra- vẫn trong vắt, sáng trắng, như nắng trải suốt mùa xuân, hè, đông...

Chỉ lá vàng biến nắng Thu thành một màu ươm trạng thái: vàng tươi như vỏ chanh, vàng suộm như mật, vàng hoe hoe như nụ cười bẽn lẽn, vàng xanh xao, vàng pha sắc úa, vàng lẫn đỏ ối hoặc vơ vất chút da cam.

 

Gió – không lăng đăng hoặc ưu phiền như mọi người nghĩ khi Thu đến- gió vẫn lặng lẽ muôn thuở, giúp dày cộm những sấp lá vàng hoen bay bay, lơ lửng một dịu êm ĺa sự sống, giúp bông hồng cuối cùng vương vất trong vườn, vẫy vẫy chiếc lá mảnh mai duy nhất chào tạm biệt hơi ấm...

 

Một con đường cao vút dẫn từ hồ lên phố, điểm sâu nhất bắt đầu từ thảm lá vàng ngập ngừng chân bước công viên, nh́n lên, chỉ thấy một óng ánh vàng tỏa hai bên đường, leo từng bước chậm răi, chậm răi, phố mở ra với những hàng rào sơn nâu sẫm, mơn man dây leo ḅ ngoằn ngoèo đỏ úa, những ngôi nhà mái đỏ tường vàng hoặc tường trắng im lặng, lùi vào thật xa, như muốn những khu vườn vàng chói ưu tiên lộ diện.

 

Thiên nhiên bát ngát sắc vàng mênh mang.

Sắc vàng trầm tư thổ lộ.

 

Chỉ con người với thứ ngôn ngữ đớn đau của ḿnh gào rú, sướt mướt, vật vă...

Bởi vậy, đứng trước một con người bất lực, ta đau buồn bă...

 

Nhưng đứng trước cảnh thiên nhiên bắt đầu đi vào điêu tàn, hoang phế, ta chỉ lẳng lặng xẻ chia, xẻ chia nỗi tiêu tan câm nín đầy thiêng liêng êm ả, phút đấy ta biến thành lá vàng xoay rơi trong nắng úa, biến thành tiếng thở dài nhè nhẹ của gió thoảng hương huệ bay ngang...

 

Trọn một kiếp người chỉ để hóa thân trọn vẹn vào mảnh vỡ Tâm trạng của thiên nhiên, của vũ trụ...

 kiếp này Em chỉ có thể hiến dâng cho Anh niềm Âu Yếm bất tận như thiên nhiên mà thôi.

 

2.

 

Đi ngang một hiệu bánh ngọt, tấm biển đề „ĐÓNG CỬA” vắt ngang sau lần kính, mọi ngơ ra vào bịt chặt, ghế bàn chồng chất lên nhau, một tờ menü trắng, góc in đóa tulipan đỏ thắm lơ đễnh rơi xuống đất.

 

Những tiếng cười đuổi nhau chạy về phía chân trời ẩn nấp, những nụ cười t́nh nhân dấu trong vị ngọt lành thơm tho dậy mùi sôcola khóa kín sau rèm thấp thoáng, chiếc tạp dề trắng viền ren của cô hầu bàn phai dần theo kư ức...

 

Tạm biệt, tạm biệt sự sống tràn ra khung trời thanh xuân mướt mát của hè,

 

tạm biệt một góc nhớ nhung Anh, lúc chậm chạp liếm cây kem mát lạnh thơm mùi hạt dẻ, và lững thững dạo từ hiệu bánh ngọt ra hồ...

 

3.

 

Sự sống chính là nỗi yêm đềm dàn trải của đất trời dịu dàng này đây – khác xa sự sống như bị nguyền rủa- trong những trang sách dậy lửa căm hờn, tố cáo nỗi dồn nén uất ức, hay hả hê phơi bày sự trắng trợn của những khát vọng đánh thức bản năng bị hành hạ – chủ nghĩa hiện thực trong văn chương xă hội chủ nghĩa – một mẩu xă hội gắn chặt với đời ta – như những cái tát ngày mỗi ngày con người tự vả vào mặt nhau – không phải để cứu chuộc tội lỗi tổ tiên – mà để tăng hương vị chua chát cho mỗi ngày sống giả dối ta đă nhận ra.

 

Không có mảnh đời nào khác trong thời đại này?

 

Có chứ!

 

 Nhận ra: để từ bỏ, để chấp nhận những khả năng sống khác mà thôi.

 

Luôn luôn có những khả năng sống tốt đẹp dành cho Người.

 

4.

 

Đêm trăng tháng Mười.

 

Không thể nói trăng có h́nh dáng ǵ bởi rặng thông cao vút che tầm mắt. Chỉ le lói mảnh sáng trắng lấp lánh sau những ngọn cây, và hơi thở mát lạnh của đất ẩm thấp sau cơn mưa.

 

Khi tôi và Mary bước ra thềm, hít thật sâu vào phổi âm thầm giá buốt của đêm, lúc đó mưa đang tư tách, hạt rất nhỏ, tiếng mưa rất nhẹ, như thể một lời hát ma trơi se sẽ đâu đây...

 

Hai đứa ngồi dưới mái hiên trên một ghế gỗ dài, cạnh chiếc bàn chữ nhật , giữa bàn là một đĩa gỗ đựng mấy quả thông. Chúng tôi rít thuốc, không nói một lời.

 

 Mưa bỗng ngừng lại, lát sau trăng đột ngột xuất hiện.

 

- Tao bỏ nhà đi theo lũ bạn hippi năm mười bảy tuổi.

 

- Tao mười tám tuổi đến xứ sở này vào một đêm mùa thu, sau khi cùng đoàn tàu trườn qua những cánh rừng bạch dương Xiberi vàng óng.

 

- Tao dịch những ḍng thơ đầu tiên năm hai mươi bảy tuổi, và sau đó bẵng đi đến khi hơn bốn mươi...

 

- Tao dịch những mẩu chuyện cổ tích đầu tiên khi học năm thứ ba, có truyện sự tích cây dương liễu, mày biết tại sao liễu lại rủ ven hồ không? nó yêu một nàng anh đào, mối t́nh khác giống này thất bại đau đớn đến mức một đêm nó nhổ rễ ra đi, gục đầu xuống hồ và khóc...

 

- Mày đă từng nhổ rễ ra đi ?

- Con người luôn luôn từng nhổ rễ, dù chỉ trong tâm tưởng...

 

Mary dụi đầu điếu thuốc vào chiếc cốc nhỏ xíu cầm trong tay, rồi đặt cốc lên bàn, móc túi lấy điếu khác:

 

-Tao có ba mối t́nh lớn trong đời, mày nh́n đây, giờ tao chỉ có một ḿnh trên thế gian, ừ, thỉnh thoảng ôm sách ngủ...

 

- Tao mắc cạn, ngột ngạt, đau khổ, liệu có đúng con cá cần phải quay lại nước để tung tăng tiếp, hay lên thớt cho rồi?

 

Hai đứa rít thuốc, không nói không rằng.

 

Trăng cao vút, lạnh buốt, co ro đơn độc.

 Sau những rặng cây.

 

 Trong màn đêm xam xám, vẫn nhận ra những chiếc lá vàng bay là là, rơi tơi tả dưới ánh điện hắt ra sau tấm rèm cửa sổ.

 

Mary đứng dậy, gọi tôi đến gần và ôm choàng lấy tôi, mái tóc bạch kim phủ lấp mặt hai đứa.

 

- Mày cảm thấy ǵ, Hoa Hồng?

 

- Mềm mại, thơm tho, âu yếm, buồn bă...

 

 - Đúng, đấy là Mary- một Mary duy nhất trên đời mày gặp- hăy yêu đi! người mày yêu trên đời cũng thế.

 Hăy yêu cái Cảm giác trái tim mách bảo- đấy là điều duy nhất quan trọng.

 

5.

 

Mặt hồ màu ghi xám nhạt, khi chưa đến gần tưởng chừng bầu trời và nước ḥa làm một, ẩn sau màn sương ảo giăng khắp đất trời, khiến một chiếc lá vàng rời cành bay lơ lửng tự dưng mất cuống, một bóng người ẩn hiện tự dưng mất chân...

 

nhưng càng đến gần nước và trời càng tách nhau ra rơ rệt.

 

Đang là giữa tháng mười.

 

Người đàn bà lững thững dạo bên bờ hồ.

 

một h́nh ṿng cung lá vàng suộm xoay hồ thành h́nh trứng. Một màn sương mỏng hụt sâu cuối hồ vẽ lên trời thoai thoải h́nh núi.

 

Mặt nước nhấp nhô bởi lũ hải âu chập chờn cánh nhào lộn, căi vă nhau bằng những tiếng hú choanh choách, chua ng̣m...

 

Tất cả dường như không liên quan ǵ đến nhau.

 

Người đàn bà từ nửa bên kia của trái đất đến đây, đứng lặng bên hồ. Nơi đấy bốn mùa nắng cháy bỏng, bầu trời lúc nào cũng trong veo, xanh thẳm, gió nồng nàn hôn cây trái chín thơm tho...

 

Tựa như mặt hồ này cắt ngang trái đất.

 

Chỉ cần xoay ḿnh, dang tay: tay trái là nơi sinh ra nàng, c̣n tay phải là một xứ sở khác, nơi đó ẩn náu một người đàn ông đang u sầu.

 

Một người đàn ông có thể đang rỉa từng tế bào thần kinh ṃn mỏi bên ly rượu và điếu thuốc trong quán, nhưng cũng có thể đang tan ra thành những tảng màu vàng của thu mưa dầm ướt nhoẹt bên cánh rừng ngoại ô...

 

Tất cả dường như không liên quan ǵ đến nhau,

 

nhưng không thoát khỏi ṿng tṛn chảy dài thành h́nh trứng của mặt nước hồ này,

 

nơi chỉ đến gần mới thấy nước và trời tách rời nhau

 

c̣n từ xa xa nh́n lại: những bóng h́nh thiếu hụt vặn vẹo trong màn sương màu ghi xám nhạt, như thể những khúc xạ ánh sáng làm gẫy toàn bộ tổng thể...

 

Không sao...không sao...không sao....

 

Có một lần bất chợt nào đấy trong đời, chúng ta đă nh́n thấy cầu vồng bảy sắc,

anh và em đều đă mệt nhoài những cơn vật lộn sinh tồn bảy ngày trong tuần,

 

 anh có biết chân nến chính giữa bảy nhánh nến đang tỏa sáng trên bàn thờ người Do thái, là điểm tṛn cần quay lại của vũ trụ, của tâm điểm linh hồn...

 

người đàn bà châu Á bên bờ hồ một chiều sương tháng mười, vô ích đếm đo sắc màu trời đất, chưa đủ, chưa đủ điểm kết một ṿng tṛn bảy sắc...

 

người đàn ông quằn quại chân trời nào đó, vô ích rắc reo nỗi vô vọng t́m kiếm, chưa đủ, chưa đủ bảy sắc cầu vồng ngọn lửa cháy trong tim...

 

Khêu lửa cháy bùng lên đi anh,

 

cho linh hồn- Sự sống- tỏa trọn một ṿng vũ trụ quay!

 

Nguyễn Hồng Nhung

(Balaton füred. 2009-10-30)