Cuộc gặp gỡ
Cạnh nhà cô có một công viên lớn. Cô thường ngồi trên một ghế gỗ dài, ngắm những hàng cây xanh thấp thoáng trước mặt và suy nghĩ. Khi cảm thấy cuộc đời này có ǵ không ổn. Và cuộc sống của cô thường xuyên không ổn.
Một lần, cô phát hiện, công viên vào đêm c̣n hay hơn nhiều. Tán lá xum xuê trên đầu cô, phủ bóng râm khi trời giữa trưa, hoặc phe phẩy mang làn gió mát đến những chiều nóng bức, nhưng đêm về, tán lá này dường như sinh động hơn, sống động hơn lúc ban ngày. Đêm đêm, ngồi dưới sự chở che của ṿm lá, cô cảm thấy như có những linh hồn khác từ đâu bay lượn đến, tṛ chuyện với ḿnh, ṿm lá xốn xang lúc đó h́nh như cũng lắng đọng lại, nghe cô thổ lộ bằng những cái tai non xanh nghe ngóng, đôi lúc chúng cùng cô thở dài hoặc sà xuống thấp, ve vuốt hoặc hôn lên má cô. Đôi khi cô rất ngạc nhiên, v́ ḿnh không hề lên tiếng, vậy mà rơ ràng, có những âm thanh dịu dàng đáp lại nỗi im lặng tư lự của cô, bằng tiếng gió dịu dàng : „chào em, chào em..” bằng tiếng dế nỉ non : ” đừng buồn, đừng buồn..” hoặc tiếng lá ŕ rào cọ vào nhau : ” tôi nghe đây, tôi nghe đây…”
Từ lúc đó, đêm nào cô cũng đến với hàng cây xanh rợp lá trong công viên cạnh nhà.
Một đêm, cô sửng sốt đứng lại, khi thấy một người đang ngồi trên chiếc ghế quen thuộc của ḿnh. Tán lá xum xuê tỏa bóng xuống thành ghế, h́nh như đang tṛ chuyện với anh ?
Cô ngồi xuống một đầu ghế, liếc nh́n người lạ ngồi đầu ghế bên kia. Khuôn mặt nh́n nghiêng của anh giống như một bức tượng, với những nét lượn mang vẻ b́nh thản trong sáng, thậm chí, khi nghe tiếng động, anh quay lại nh́n cô, cô c̣n đọc được một nét cười hiền ḥa từ đôi mắt anh.
Một người đàn ông rơi từ trên trời xuống mặt đất, từ những đám mây biến hóa không ngừng cả ngày lẫn đêm, hay từ những dăy tượng các hoàng đế, luôn đứng im ĺm trên quảng trường thành phố, bỗng hôm nay tách ra, bước xuống và đến đây, hay chỉ đơn thuần đấy là một tinh tú từ trời rảo bước xuống trần hằng đêm, lạc vào công viên của cô ?
Làm sao cô biết được, có ai nói cho cô biết đâu ? Cũng như chưa từng ai cho cô biết, tại sao cuộc đời cô luôn luôn không ổn ?
Quay sang phía người đầu ghế kia, cô bắt đầu thổ lộ, bằng muôn vàn câu hỏi lộn xộn vừa đến hoặc đă ấp ủ từ lâu trong cô :
- Hăy nói cho em biết, thái độ chôn vùi từng giây phút hiện hữu của em vào công việc, là niềm hạnh phúc hay chính là sự bất hạnh ? Có phải v́ thiếu vắng một thực thể khác trực tiếp liên quan đến em, thứ mà không có nó, em mất đi sự cân đối về tất cả : màu sắc, h́nh thái, động cơ, sự linh động của một con người, hay chính xác hơn của một linh hồn… và sau cùng, một ham muốn sống ?
- Hăy nói cho em biết, một cá nhân mong ước ǵ từ một cá nhân khác, một cách chính đáng, lành mạnh và không ảo tưởng, như đ̣i hỏi từ chính bản thân họ ? Đấy có phải là một nhu cầu có thật không ? Hay đó chỉ là sự ích kỷ, một nỗi áp đặt ư muốn cá nhân, mượn màu áo chia xẻ, với kẻ khác mà thôi ? Nếu giả thuyết này đúng, chẳng nhẽ chỉ cô đơn là trạng thái duy nhất có thật của mỗi cá nhân con người ?
- Nếu cô đơn là trạng thái duy nhất đúng, em sẽ mang được ǵ cho anh ? Và suy đến tận cùng : ta có cần đến nhau ?
- Trạng thái đặt tất cả sự chú ư của con người ḿnh vào một tâm điểm, một trường vũ trụ, đấy có thể là một công việc, một đam mê chơi, hay nỗi nhớ về một người, trạng thái đó là sự bất măn với bản thân, hay sự say mê bản thân, hay nói đúng hơn, một khát vọng được tỏa hết năng lượng sống ? Ai có lỗi trong việc này ? Làm sao thỏa măn được nó đây ?
- Anh có phải là chất xúc tác để em đến với công việc em thích một cách lành mạnh, đắm đuối và hết ḷng, như em hằng khao khát thể hiện ḿnh như thế ? H́nh như thiếu chất xúc tác này, niềm vui em đi vắng, và nỗi buồn khiến công việc em tŕ trệ, thậm chí bị ngưng đọng. Bởi vậy sự hiện hữu vô h́nh liên tục của anh trong em, h́nh như mạnh hơn khát khao đoàn tụ chốc lát ? hay chỉ là nghị lực nơi em, mà em cố giữ v́ biết buông nó ra, không chỉ mất anh mà mất luôn cả bản thân sự tồn tại của ḿnh ?
- Sau cùng, có phải mọi khao khát chỉ có, khi ta độc thoại? với ai cũng được, với cái ǵ cũng được, miễn là đang có mặt bên cạnh sự cô độc ấy. Hay nó luôn ngủ yên nơi nào đó trong linh hồn, để rồi một hôm anh gọi thượng đế đến bên em, cho thêm một đối tượng lắng nghe những buồn phiền, để em gọi khát vọng ḿnh trở dậy.
Chẳng ai đáp lời, hay v́ những suy nghĩ của cô mới chỉ trong cơi vô h́nh, chưa nhận dạng được, hoặc ở dạng khí chẳng hạn, chưa t́m được h́nh thức trần gian nào, đến với người cô hỏi. V́ anh, ở đầu ghế bên kia đă biến mất tự lúc nào.
Có thể đấy chỉ là ảo giác của đêm, cùng mong ước của trí tưởng tượng con người, hay chỉ là ước mơ của cô thoát thai trong giây lát?
Bởi vậy, cuộc gặp gỡ này phải chăng, chỉ là một trong những đêm mở, là bậc thang cần bước tiếp, sau những buồn vui sống ban ngày, như nhát vẩy đũa tiên của bà tiên định mệnh, người rất thích vui đùa với những nỗi trớ trêu của số phận con người, lúc th́ hóa phép cho ta gặp một thiên thần, khi lại cho ta đứng trơ trọi một ḿnh giữa ngă ba đường ?
(2008.05.26.HN)