DutDoan-NHNhung

Đứt đoạn.

 

Lại một đêm rất buồn.

 

Đứt đoạn.

 

Tôi tha laptop xuống tầng đất, lúc nửa đêm. Tưởng thiên hạ đă đi ngủ cả, không ngờ đầy người ngồi trước bár, uống, nói cười hô hố, tràn trề ngập ngụa thổ lộ...

Gần một tuần ở cái khách sạn này vẫn không quen nổi viêc cứ phải lôi laptop xuống tầng đất mới có net. Căn pḥng trên gác trống trơn, thực hiện đúng chức năng là nơi ngủ, một cách không sung sướng ǵ v́ tiếng điện kêu o o... Đêm thứ nhất, gần sáng, tôi phát hiện ra cầu dao cắt điện, tôi ấn „phựt”- chỉ như vậy giấc ngủ mới ṃ đến.

 

Lại một đêm rất buồn.

 

Đứt đoạn.

 

Tôi luôn luôn cảm thấy ḿnh đứt đoạn đối với đời sống này, với những người xung quanh.

Dường như họ chỉ tụ tập lại cùng làm hoặc không làm một cái ǵ đấy với tôi. Chốc lát. Rồi tất cả lại tản đi như đám mây mù. C̣n lại tôi trơ trọi. Với nỗi buồn. Hoặc sự đau đớn tận xương tủy. Một ḿnh.

Khi nhiều ḿnh, tôi dửng dưng -trong cảm xúc- mọi người cảm phục sự b́nh thản này, biết đâu, không lưỡi dao nào ấn xuyên nổi lớp da dày cộm, đâm vào được trái tim tôi. Tôi b́nh thản như một kẻ đă từ giă. Từ giă sự nồng nhiệt nhơn nhớt này -một đám đông tụ họp gần một tuần cùng nhau- để chia xẻ dăm ba khoảnh khắc sống, với một khát vọng xích lại gần nhau hơn. Bằng CHỮ.

Nhưng chữ không chịu.

 

Nó chỉ xuất hiện khi tôi c̣n lại một ḿnh.

 

Dù trong một khắc lịm đi trong tâm tưởng, khi tôi trân trân nh́n qua cửa kính chiếc xe buưt đang chở cả đoàn người đi đâu đấy. Một đoàn người cứ tụm lại với nhau đă tràn đấy hạnh phúc, cười hớn hở, thổ lộ, mơn trớn, chào hỏi, thăm ḍ, gạ gẫm, bông lơn, hoặc đơn giản hơn cả, hồn lim dim thả nổi xác trong đê mê bầy đàn.

Lúc đó chữ đi trốn.

Giống linh hồn tôi cũng đi trốn.

 

Xác buông tấm mành dửng dưng, bằng ḷng giơ chiếc mặt nạ b́nh thản đàn bà dấu dưới lớp kem mỏng, và ánh mắt không chịu phóng tia lửa thật xa sau lần kính. Tia mắt b́nh thản của khoảng chân không ngăn cách, ǵn giữ căn hầm mộ b́nh yên cuối cùng của linh hồn được lộ diện. Mép mỏng manh cuối cùng của phanh hăm bên bờ vực thẳm...

 

Đừng trượt chân xuống, linh hồn ơi,

tụt xuống bến bờ xáo động của đời sống, của đám đông, của tự sát...

 

Đứt đoạn.

 

Tôi đứng đây b́nh thản, không hề có ư định chạy trốn.

Cũng như không hề có ư định đầu thú.

Không, sự đứt đoạn này là trạng thái ḿnh vừa chết rồi cơ mà, sao sống lại?