HanhPhucKiemTim-NHNhung

 

Hạnh phúc kiếm t́m

 

Như thể công cuộc đi kiếm t́m hạnh phúc bắt đầu từ lúc đứa trẻ cất tiếng khóc oe oe…

 V́ chưa biết nói, nó đă biết đau.

 

Nhưng chỉ khi tương đối đủ lời diễn tả tâm tư ḿnh, con người mới dần dần hiểu: có một sự thiếu vắng nào đó quanh ta, liên tục, ngày mỗi đa dạng hơn, sâu sắc hơn. Sự thiếu vắng này ẩn náu dưới muôn vàn khuôn mặt, hiện ra dưới muôn vàn h́nh thức, kèm theo bao nhiêu cái tên, để suốt đời ta chỉ đi bổ sung những h́nh thức hiện hữu bên ngoài, mà vẫn không đủ khái niệm gọi tên nỗi thiếu vắng này.

 

Sự tạo dựng đời sống vật chất làm ta quên đi những phút cái thiếu vắng vô h́nh hiện ra và hành hạ . Nhưng ngay cả những phút vui tinh thần, sự chia xẻ cảm xúc ấm áp của những người thân cũng không làm nỗi thiếu vắng này biến mất.

 

Nó là cái ǵ vậy?

 

Nó hành hạ mơ hồ, dai dẳng, vô h́nh, không rời ta một giây phút, tựa hồ nó là ta và ta là nó, không thể khác.

 

Nỗi thiếu vắng này thúc dục, khiến con người cả đời hùng hục làm một cái ǵ đấy, nghĩ một cái ǵ đấy, đứng riêng rẽ, ḥa vào với ḍng người quanh ḿnh, tự hành hạ ḿnh, vô t́nh hành hạ người khác, nhưng trong một phút hiếm hoi phấn chấn tự thỏa măn, nỗi thiếu vắng này lập tức quật ngă con người xuống bằng những đau đớn c̣n thấm thía hơn cả sự thèm khát niềm vui.

 

Vậy mà- ai tin được- đôi khi ta quên hẳn sự khao khát, thiếu vắng vô h́nh này. Có nghĩa là khả năng làm cho nó biến mất không có, nhưng khả năng đẩy lùi sự hành hạ của nó lại dư thừa quanh ta.

 

Ta nghiệm ra: đấy là lúc ḿnh ḥa chính bản thân ḿnh vào với một cái ǵ đấy một cách trọn vẹn, hiến dâng toàn bộ cảm xúc, tư tưởng, thời gian, tóm lại dành trọn vẹn khoảnh khắc hiện hữu ngắn ngủi của ḿnh vào một công việc duy nhất: thể hiện ḿnh.

 

Thể hiện như ḿnh muốn, tự do, không thành kiến, trong sáng và lương thiện và đơn độc

Chỉ có thể t́m thấy sự thể hiện ḿnh dễ chịu nhất như thế khi ta đến với thiên nhiên, lắng nghe và ḥa với niềm vui, nỗi buồn của bốn mùa đất trời thay đổi, tĩnh lặng và- dù chỉ khoảnh khắc- biến thành một thành tố bé xíu của thiên nhiên, như biến một làn gió thoảng qua, một cánh hoa rơi xuống, một tiếng dế rỉ rả đêm hè…

 

Sáng tạo một cái ǵ đó có dấu ấn riêng của ta trong cộng đồng người, cũng chỉ là lúc ta biến ta thành một mảnh sao chép h́nh mẫu vũ trụ, thiên nhiên.

 

Để trở về với một mẩu đời sống ngày thường, ta chịu đựng tiếp cơn hành hạ của nỗi thiếu vắng vô h́nh dày ṿ dường như vô tận này, nhưng giờ đây ta đă gọi tên được nó: niềm hạnh phúc đi vắng

 

Ta đi t́m hạnh phúc.

 

Bằng sự quằn quại của mỗi phút sống, phút yêu, phút vừa vui v́ được, đă lập tức buồn v́ mất, phút vừa t́m thấy Anh, đă không bao giờ trọn vẹn Ḿnh Ta, phút hiểu được ư nghĩa cuộc sống hạn hữu chính xác là một cuộc vật lộn, không thể dừng lại, để hiểu cho đúng giá trị đời người.

 

Và sau rốt, có thể gọi gọn vào một câu: sống trên đời Đau khổ v́ ta đi t́m Hạnh phúc. Khi đau đớn, ta sống, yêu, làm việc như một con người hiểu thế nào là một niềm hạnh phúc trần gian.

 

Bắt buộc phải đau đớn tiếp. Không thể khác.

 

Nguyễn Hồng Nhung

(2009-08-30)