Hãy yêu nỗi cô đơn
Có ai bắt con người phải cô đơn đâu ? Ông trời sinh ra đôi chân để ta muốn đi đâu thì đi, muốn gặp ai thì gặp. Thậm chí cho ta luôn đôi tay, để muốn ôm cái gì thì ôm, muốn giữ cái gì thì giữ…
Nhưng, có một ngày, con người không muốn gì hết.
Nó muốn được ngồi một mình.
Thế giới xung quanh nó sẽ giống hệt cái sân khấu trong buổi biểu diễn, khi tấm màn nhung đen sẫm từ từ kéo lên… nó nhìn thấy toàn bộ vũ trụ hiển hiện : những đường viền xanh của núi, đồi, rừng, những đường viền trắng phau của bờ cát biển, những cánh chim chấp chới phía chân trời, khi mặt trời đỏ úa từ từ lặn ngụp, sau những bờ đá sóng dội dạt dào…
Con người, chen chúc, hò hét trên những chuyến xe chật chội, lao vào thành phố, những tòa nhà nhấp nhô như dãy hộp thủy tinh, mờ ảo trong màn bụi vàng, pha khói đen, như bức tranh bột màu xanh đỏ, tím, vẽ lại cuộc trốn chạy vô phương của sinh vật sống trước khi trái đất nứt làm đôi...
Và sau cùng, trên sân khấu ấy, nó chỉ nhìn thấy còn đúng một kẻ sót lại. Có thể với đôi tay buông xuôi uể oải, từng bước tiến về phía biển gào sóng, có thể với đôi chân lững thững hút sâu vào những khu rừng rập rình dâng hiến hiểm nguy, có thể với cái đầu chúi về phía trước, muốn chui tọt vào hang động ầm ầm thác réo, hay chỉ giản đơn hơn, nằm dài bất động trên cánh đồng mưa rơi lặng lẽ, chờ đợi linh hồn tách ra, bay lên hòa cùng lũ quạ đen kịt lượn lờ…
Đấy là những lúc con người vẫn đi tìm sự cứu rỗi, từ thiên nhiên, từ quan hệ, từ chất độc xúc tác vỗ về cảm giác, từ hy vọng được ngủ quên đi giây lát, và từ niềm hoài ước được yêu thương, như một con thú nhỏ bị bắt từ hoang vu, mang về nhốt trong chuồng, vẫn mơ ngày được sưởi nắng ấm.
Con người cô đơn thật sự là khi còn lại một mình trên sân khấu cuộc đời. Xung quanh không một tiếng động, không một bóng hình, không một ảo giác, không hy vọng cứu vớt. Chỉ còn lại một mình với một trái tim nóng bỏng, một trí óc sắc lạnh như lưỡi dao, và một nỗi đau buốt vô hình không diễn tả nổi, chỉ tựa như ta đang nghe trăm tiếng khóc gào bên tai, và bay chơi vơi trong một khoảng không vô tận… Khi nào bắt gặp mình buốt giá trong cái cô đơn tuyệt vọng không phương cứu chữa này, bạn sẽ hiểu mình sinh ra để làm gì ?
Người nhạc sĩ sẽ gõ lên phím đàn âm thanh ngập ngừng đầu tiên, để rồi cả một biển âm thanh ào ạt không gì ngăn nổi trào dâng, chứa đựng những đợt gió gào rú, những cơn mưa như trút, những biển sống thần, những réo gọi phù sa, hay chỉ âm thầm một tiếng mưa tý tách, tý tách từ mái lá rỏ ròng…
Người họa sĩ ngoệch ngoạc nét chì xanh biếc hy vọng bầu trời, lên trang giấy trắng, rồi mở ra bát ngát một không gian sắc màu, mùi hương thơm ngào ngạt của những cánh đồng hoa, của đàn ong dính chặt cánh vào nỗi quyến rũ yêu mật ngọt, của nắng xôn xao trên mắt ướt hạnh phúc của nàng Xuân, hay nụ cười buồn lá vàng bay chấp chới trên cánh đồng sương phủ của bà chúa Thu, và trên con đường vô tận trải về những miền tìm kiếm niềm vui, nàng Tuyết trắng bay bay, sà áo mỏng lạnh toát xuống những nụ hoa băng, muốt mắt bên đường…
Kẻ cầm bút run rẩy làm rơi tuột chữ cái đầu tiên lên trang giấy, để rồi không dừng lại được nữa, ngọn bút như một lưỡi xẻng bị thôi miên, đào, đào, bới bới, như một kẻ xúc lên, đổ đi một chất liệu huyền bí gì đó tuôn chảy vô tận trong cơ thể con người, lưỡi xẻng ngập sâu hơn, đào, xúc, như một kẻ man rợ say với giấc mơ gặp vàng dưới lòng đất, ngọn bút hoan hỷ thọc sâu vào từng đường lách bí hiểm của con tim, ngác ngơ giữa hơi thở buồn phiền từ phổi, và bất lực sững sờ giữa biển nước mắt dâng đầy khóe, khi con người tan ra thành gió, nắng, mưa, tan vào hạnh phúc được gục vào ngực nhau, tan vào một nụ hôn tích tắc nồng ấm, khiến thần Chết phải làm ngơ quay mặt…
Chỉ nỗi cô đơn hiểu được vũ trụ này, dù chỉ vài khoảnh khắc, với toàn vẹn màu sắc âm thanh, đường nét, và thần thái của sự sống. Bởi ta sống trọn một phút cô đơn của ta, là ta sống trọn một niềm yêu dâng hiến, cho những gì, cho những ai nâng niu sự hiến dâng đơn chiếc này.
Bạn hãy yêu lấy nỗi cô đơn !
(2008-06-05. HN)