JESSE-3
(http://www.youtube.com/watch?v=cWMdozk7knQ&feature=related)
Mày có biết tao đang ở trong ngôi biệt thự đấy không?
Tao ngồi trong pḥng-vẫn căn pḥng Oktober ngày nào- tao gơ phím, mở nghe bản nhạc hồi đó tao”tra tấn” mày mỗi tối. Chàng ca sĩ Japán này chưa bao giờ biết rằng ở một xó xỉnh nào đó của quả đất, giọng hát của chàng là sợi dây buộc các số phận vào với nhau
Đúng thế: vào với nhau một cách…tương đối!
Giờ đây tao đă biết cái thuyết tương đối của Einstein dùng vào việc ǵ: để chứng minh rằng cuộc đời con người là một sự tương đối vĩ đại nhất trên cái hành tinh này.
Jesse! biểu hiện sống mong manh rụt rè nhắc lại trong cái h́nh hài mong manh bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất: đấy là sự tương đối ?- khi quay lại nơi này, nơi chúng ta đă vui vẻ như hai cái lá xanh tươi trên cây vả bên cửa sổ, vẫy nghịch đùa với gió và chạm vào nhau leng keng như tiếng gió... Cây vả bên cửa sổ pḥng tao đang mướt lá, và kỳ diệu làm sao, nh́n ḱa, những quả vả xanh xao đă to bằng nửa quả bóng bàn…
Jesse! cái ǵ đang lặp đi lặp lại trong những quả vả xanh xao này…Nếu sự sống không vĩnh cửu, nó đă không đập vào mắt tao dưới dáng h́nh quả vả? Tao hái vào một đĩa đầy, mang từ vườn vào và bảo: ăn đi. Mày không biết ăn như thế nào, mày lấy dao ra, sẵn sàng…chém. Tao cười lăn, bỏ đĩa quả đầy ắp xuống bàn, nhón một trái tím sẫm mềm mại, tao khẽ bửa đôi, đưa cho mày một nửa vầng trăng của tạo hóa, ăm ắp những cái hột li ti giữa những sợi lông tơ, ở giữa, một ḍng mật nâu óng ánh mời chào…
Tao và mày ăn những quả vả chín mọng như Éva và Adam ăn táo cấm trong vườn Địa đàng, không phải để sau đó nhận ra ḿnh trần truồng trước nhau mà trái lại, nhận ra bảy sắc cầu vồng lấp lánh huyền diệu quanh hai đứa…Để sau đó tao và mày chả bị đầy đi đâu cả, vẫn ở nguyên nơi đây, mỗi ngày khẽ nhún bước leo lên một thang màu khác nhau của bảy sắc Người âu yếm, để cười vui và t́m cách cười nhiều hơn nữa…
Jesse, nhớ không? trên đỉnh tháp Babel đứa nọ hiểu về tâm hồn đứa kia theo cách của ḿnh, theo ngôn ngữ riêng của ḿnh, ngôi biệt thự bị bỏ quên bên hồ là khung cuộc sống, cái hôm nay tao gọi tên sự tương đối, cái người đời gọi tên một kiếp người, có phải từng là chuẩn của sự sống bất ngờ đụng nhau, ra hiệu cho nhau và cùng nhau tập thích nghi…
Jesse! nhớ không? mày lúc nào cũng khăng khăng trong đôi giày to như hai mảnh thuyền, tao bèn chỉ ra sau cửa, nơi có những đôi dép xếp hàng ngoan ngoăn, để mày vứt hai mảnh thuyền khủng khiếp đi, xỏ chân vào dép và khoái trá kêu lên:” Europa! đúng là Europa!”. Từ lúc đó trở đi chỉ thấy những mảnh Europa lượn khắp nhà…
Tương đối hay bất diệt đây những ǵ đă xảy ra, khi ban năy đi ngang qua hàng rào trước cổng, tao đă âu yếm vuốt ve những cánh hoa đỏ, hoa vàng, hoa tím, tao đă nhận ra ánh mắt cười lấp lánh của mày trên từng gân lá xanh non, và nghe tiếng cười phá lên của chúng ta ngân bên tai khi ngước mắt nh́n bầu trời tháng năm xanh biếc. Jesse ! cái ǵ là vĩnh cửu? mày dừng chân, quay sang nh́n tao và lắc đầu, đôi mắt nâu dịu dàng nhất cơi đời này lên tiếng: Rose, chỉ sự sống vĩnh cửu thôi, hoa lá, cây và bầu trời sẽ thay mặt chúng ta nhắc đến lũ chim năm ấy…
Đúng vậy! hoàng hôn bắt đầu xuống và lũ chim rộn ràng khắp chốn, khi tao theo con đường đá thoai thoải đi về phía hồ. Đừng nghĩ lũ chim chỉ tươi vui khi b́nh minh thức dậy nhé, chiều tà đổ xuống hàng cây một màu tím phơn phớt là lúc lũ chim có cảm hứng tṛ chuyện nhất. Chúng cướp lời nhau trên các ngọn cây. Tao lắng nghe: chỗ này âm thanh cao vút, chỗ kia lao xao lên xuống, bay bổng, tíu tít, ḥa làm một ngân rơ dài, chỗ này lại thẽ thọt đơn âm…chúng đang tŕnh bày quan điểm về đời với nhau đấy!-Tao nh́n theo một con chim xanh biếc có cái đuôi dài ghê bay vút đi và kết luận như thế.
Tao bước trên con đường đá gồ ghề, chợt nhận ra mỗi khúc đường trải một tấm khăn thêu khác nhau: này đây đoạn này toàn những cành thông khô tơe đôi như một cái tăm chẻ, ngước lên đầu thấy rặng thông hớn hở khoe những đầu mẩu xanh non, dồn những que tăm khô xuống cuối cành để rụng . C̣n đoạn đường này lấm chấm những nụ hoa trắng bé xíu, ở giữa là một chấm đỏ rực rubi, trông đoạn đường như chiếc khăn choàng đầu vui mắt của một thôn nữ, tao không nỡ dẫm chân lên, bèn đi ṿng xuống ḷng đường, để thấy từng vốc hoa trắng chấm đỏ như thế rải trên nóc những chiếc xe hơi đỗ san sát. Ngước mắt lên thấy những cây dẻ dại đầy tăm tắp những ngọn nến trắng muốt chĩa thẳng lên bầu trời. Jesse cao vút! với tay lấy cho tao một cây nến đấy đi, để tao gỡ những nụ hoa trắng muốt điểm ngọc rubin rải đầy ḷng bàn tay mày!
Rose, đừng đ̣i hỏi nhiều như thế, mỗi năm niềm vui này của mày sẽ lặp lại, miễn là…Ôi tao biết rồi! miễn là tao đừng tuyệt vọng như thể mọi sự trên đời chỉ có một lần chứ ǵ? Không, đồ ngốc ơi, sự vật chỉ xảy ra đúng một lần, dường như chỉ có thật đúng một lần giữa một không thời gian nhất định…
Vậy th́ cái tương quan giữa ngày hôm qua và hôm nay của chúng ta là cái ǵ vậy, Jesse, sự vĩnh cửu hay cái tương đối đời người đây?Tao sững lại trước một đoạn đường trải đầy hoa vàng. Ôi! mặc xác các khái niệm, phút này con tim tao tràn ngập hạnh phúc v́ nhận ra cái đẹp khoe sắc xung quanh.
Bên hàng rào, một con mèo xám từ đâu nhô cái đầu bép múp míp ra và kêu: meo! Tao hất đầu bảo nó: đồ béo! tao không thích mày! đi đi! Con mèo chạy tọt vào trong vườn. Lúc đó tao mới nhận ra tao đang đứng trước cổng một hiệu bánh ngọt. Chính là hiệu bánh ngọt này đây, tao từng đi qua lúc nó đóng cửa, xao xác đợi những đợt gió đông lạnh toát đầu tiên thổi đến. Tao đă từng viết những ḍng chữ đông cứng v́ đau đớn, đăm đăm kiếm t́m vị socola ngọt ngào trong từng góc bàn, chân ghế đă xếp gọn gàng…
Phút này đây, một ḿnh, tĩnh lặng và sạch bong trong tâm hồn, như con đường vắng ngắt trải đầy các loại hoa lá trước mắt, tao mới hiểu cái gọi là môi trường, gọi là barie, là hàng rào cản trở ngăn cách, là núi đồi hiểm hóc, là hố sâu không ǵ vượt qua…đôi khi chính là những người sống cạnh ta! Ôi, tội nghiệp con người làm sao, thân phận bầy đàn của nó gắn chặt vào nhau mới sâu sắc làm sao, thân phận ấy khác nào tảng đá cột chặt Prometer bằng xiềng xích để mỗi ngày đại bàng đến móc hết gan ruột mang đi…Ôi, những giọt nước mắt, những tiếng thở dài nén vào trong cùng những tự nhủ đạo đức ḷng của con người, sao đau đớn thế?
Jesse! tao đứng trước mặt hồ lồng lộng gió, một vài hạt mưa lạc từ đâu đến quất vào mặt lạnh cóng. Tao đăm đăm nh́n mảnh phao rộng hơn tấm chiếu người ta buộc vào những cái cọc cạnh hồ đang đung đưa lắc lư. Hai chú vịt trời đậu trên đó, đủ bốn chân v́ chúng đang thức…Tao nheo mắt lại, ước nh́n thấy chúng co một chân lên, dấu vào cánh và ngủ ngon lành…Ôi! những kỷ niệm của khát vọng, mang hương vị yêu cho trái tim sát lại gần trái tim, nhưng cùng lúc dường như lại đẩy nhau ra xa tít…
Nhưng Jesse, chiều nay tao không buồn, không buồn chút nào hết.
H́nh như tao đă được hôn khuôn mặt t́m thấy t́nh yêu, của người yêu, của sự sống, của cái vĩnh cửu âu yếm cười dịu dàng một lần trên môi, trước khi thần chết sấn sổ đến, tách những ngón tay xiết chặt lấy nhau, và mang đi…
Nguyễn Hồng Nhung
( Balatonfüred. 2011.04.15)