MatNuocHoThuNHNhung

 

 

 

                                              Mặt nước hồ thu

 

                                                                       (tặng anh)

 

 

 

Không, ḷng ưu phiền không chối từ cảm giác,

 cảm giác dừng lại khăng khăng , giữa giấc ngủ mơ màng

 trí óc muốn đặt tên, muốn  nhận danh trong  quấy t́m vô thức,

trái tim lùng sục hết cơn đau, xóa ảo ảnh, như phũ phàng lạnh ngắt mưa đêm …

 

 Chữ âm thầm thu vén, gọi điên dại bao miền ẩn ức,

 Lẫn lộn ta, ḿnh, bối rối, những nhớ nhung

Những  h́nh hài, mơ hết  mông lung,

dư vị  đắng xói ṃn đầu lưỡi

giữa  mơ hồ phác thảo, lỡ bức họa  về nhau

 

Ta lặng nghe ḿnh, cảm giác tràn nhức nhối,

 Như đánh  mất nhau vài thời khắc mặc nhiên,

 như người lữ hành ốm, mê man trong giường bệnh, không ăn không dậy, không sống, chỉ bất động, im ĺm…

Để ước vọng cuối đường gọi tên nhau, không cần dồn sức, không cần gắng khổ đau, không cần nuối tiếc…

Đến tṛn vẹn như cảm giác ḿnh, ta…

 

Một cái ǵ đă rơi, xoay tṛn phai nắng úa,

Một cái ǵ đă bay, như bụi lẩn không gian,

Một cái ǵ đă xa, như dư đọng cuối cùng của  hồi chuông nhà thờ đổ,

Một cái ǵ  rón rén trở lại, b́nh yên,

 từ mặt nước hồ thu, không gợn sóng,

hôm nay

 

Cơn khát anh, dừng nghẹn, giữa cây dâng nhựa, ứa trào vết cắt

Cơn khát anh cô độc, giống giọt nước cuối cùng trong giếng hoang sa mạc,

hay chỉ giọt sương rơi?

Cơn khát chiều nay ta uống dịu bằng nước mắt chôn cánh hồng lần cuối,

 hầm sâu lâu đài mộng mơ, giấc mơ vua chúa cũng từng yêu

Cơn khát xa rải đường vắng bụi mờ,

chân du khách,  lữ hành những mong giờ trở lại…

 

Cơn khát rồ dại,

 ai là kẻ ôm hết niềm vui trần gian, nỗi buồn tồn tại, nỗi khắc khoải  đơn chiếc, nỗi rồ dại dập bút, nỗi trốn chạy  tức giận của linh hồn?

Ai là kẻ biến thành bệ đá cho ta giơ cao búa,

Biến thành chim bồ câu, cho ta thả ăn trong ḷng bàn tay,

biến thành cây cho ta chăm bẵm,

biến thành lời, cho linh hồn  thủ thỉ bên ḷng?

 

Bởi lẽ,

 cô đơn mặt đất

 chỉ biến em  thành h́nh ai, bóng chiều lủi thủi,

chỉ biến anh  thành vương vất em, cầm bút lặng im

 

Những cô đơn mặt đất cứ t́m nhau

trời san sẻ buồn, trút thêm vào ưu tư của đất..

Để làm ǵ ư?

 Để dạy nhau trọn vẹn kiếp cô đơn.

 

 Mặt nước hồ thu lặng ngắt,

Êm ả làm gương soi cho  trời xanh, mây trắng hững hờ,

Lá phong vàng cuốn xoay, lăn tăn gợn nước,

rong rêu ngậm tủi buồn, nước biếc, loanh quanh.

 

Để hết một cảm giác em, nhớ về anh, lạnh vắng

thắp đốm lửa sưởi trong tim, đợi  đông đến,

 những cô đơn mặt đất,

giao nhau.

                                                             (2008-08-29.HN)