MÌNH KHÔNG BAO GIỜ GẶP NHAU

Rời  thủ đô, anh nhắc mãi bước chân chạy trên thang gác

bỏ dãy phố thân quen từ thuở ra đời,

Anh đâu biết từ chiến khu em về cùng cha mẹ

lại thoắt thoắt bước chân chạy thang gác, như anh…

Mình không bao giờ gặp nhau, dù  cùng chung khung cửa

anh thành miền Nam ”ngụy”, em miền Bắc cháu ”cha già”

Ồ, lịch sử gì lạ thế hả anh?

đâu rồi những ai ai dựng phố phường nhà cửa

để những chính thể chuyển giao thành nhà anh, nhà em

để không bao giờ mình chung kỷ niệm

dù vẫn mảnh sân xưa,  thang gác hẹp, ánh trăng đêm….

Rồi một buổi tình cờ quen trên mạng,

  ai xứ Mỹ xứ Âu, bỏ  kỷ niệm  phố xưa,

dãy phố nay giờ mới toanh những cư dân non trẻ

 lại một  thế hệ chưa bao giờ nghe tiếng người thừa kế

chỉ những chính quyền, những chính thể luân phiên…

Tìm gì ta ơi, giữa quãng đời chật hẹp?

 chỉ  bao hồi ức ra đi, thay thế, chiếm đoạt...buồn…

Mình không bao giờ gặp nhau, dù  sinh cùng xứ sở

mình không bao giờ gặp nhau, đất sẽ xóa sổ những bước chân…

 

NGUYỄN HỒNG NHUNG

( Budapest. 2016. március 20.)