NgauHungVui

 

Ngẫu hứng vui

 

 Một lần nàng bảo :

-      Em mới đọc mấy truyện ngắn của anh. Sao em ghen với các nhân vật nữ của anh thế. Người nào cũng được nhận một chút ǵ đấy từ anh, cho dù sau đó có thể họ chia tay…

-      Phải có thời gian chứ ! – anh nghiêm khắc.

Lúc khác anh bảo :

-      Hăy kiên nhẫn !

Anh có một máy tính, nàng một cái, đấy là hai công ty đại diện cho hai thân chủ, bản quyền về anh, máy tính anh giữ, bản quyền về nàng, máy tính nàng giữ. Hai cái máy, hai tính mệnh.

V́ đang sống trong thời đại dân chủ, cả hai đều rất tự nguyện : tự nguyện thổ lộ, tự nguyện nghĩ (về nhau, ví dụ) tự nguyện hành hạ một bộ phận nào đấy trong người (con tim, khối óc, chẳng hạn), để nối kết một quan hệ toàn cầu hóa : đến với nhau trên internet.

Chỉ những lá thư chứa đựng các thông tin, vẫn có vẻ chưa đạt tới chất lượng thống nhất hóa toàn cầu. V́ nó cứ lủng củng, lỉnh kỉnh, trật pha nhau, ông chẳng bà chuộc, y như con người thuở hoang sơ t́m đến với nhau.

-      Sao anh không trả lời thư em ?

Nàng lia chuột ngh́n lần, gơ tanh tách ngh́n lần vào những chữ cái đặt trên những hạt ngô trắng phau, với đúng một nội dung như thế : tại sao, tại sao, tại sao ?…

Ở một góc trái đất nào đấy, anh cũng đang lia chuột, tuy ít hơn, khoảng trăm lần, và cũng gơ tanh tách vào những hạt ngô như thế : tại v́, tại v́, tại v́…

 

Nàng Xuân xanh xao đă lướt qua khung cửa sổ, bay đi mất, Nàng Hè yểu điệu trong bộ váy rực rỡ, mỏng như hơi thở, hồng hào nhún nhảy bước vào. Không gian nồng mùi hoa lan, trên các cành lá xanh mơn mởn, những chùm táo, lê, mận, đào, bé xíu, nặng trĩu, lắc lư lắc lư, đung đưa trong nắng.

 

Nàng buông tay lia chuột và thở dài, nh́n ra cửa sổ. Không thể đi một ḿnh ra cái công viên đẫm ánh sáng kia được. Bất cứ công cuộc kiến thiết nào cũng cần đồng bọn, ít nhất từ hai người trở lên. Nữa là một cuộc cách mạng tri thức vĩ đại nhất đang xảy ra trên toàn cầu : phủ sóng internet. Phủ lên đầu tất cả mọi người, trong đó có nàng. Ai có thể chạy trốn, và thoát khỏi móng vuốt, con quái vật đáng yêu đầy sức quyến rũ này ? Komputer ?

 

T́nh yêu qua net cần tri thức, ít nhất đủ độ như ngày xưa các trái tim cần cự ly để xáp vào nhau. Tri thức làm t́nh nhân ngày nay phải đối mặt với những câu hỏi mang tŕnh độ ít nhất hết cấp một.

 

-      Bao giờ em mới được ghi vào danh sách các nhân vật nữ của anh ?

Cái máy tính đầu trái đất kia giúp anh tính nhẩm và gửi kết quả vào hộp meo :

-      Cộng trừ nhân chia xong, khoảng 6,6 năm nữa…

 

Anh có vẻ rất hài ḷng khi đưa ra một con số. Ít nhất sẽ có một khoảng thời gian ở giữa, anh sẽ không bị quấy rầy. V́ ngày xửa ngày xưa, nếu ở cạnh nhau, nàng sẽ dọa tự tử nếu không được yêu, nh́n vào khuôn mặt đẫm nước mắt của người ḿnh đang dan díu, chàng trai ắt phải sợ, không thề thốt, chí ít cũng phải vứt tuốt mọi công việc, để đưa nàng đi thể hiện t́nh yêu. Ở đâu đó.

Giờ, trên net, có nh́n thấy nhau đâu (nếu không mắc webcam) mà sợ, tha hồ lư do lư trấu. Phụ nữ muốn t́nh yêu trên net, hăy lấy tính kiên nhẫn làm đức hạnh hàng đầu.

 

Ơn Chúa ! Tri thức cũng có đôi cách mộng mơ riêng, đưa con người thoát khỏi thực tại : tha hồ thả trí tưởng tượng. T́nh nhân ngồi cạnh nhau trên ghế đá hoặc bên bờ ao, cần ǵ tưởng tượng ? Nắm tay nhau, cùng nh́n chú chuồn chuồn ớt vật vờ trên mặt ao dạt sóng, sà xuống một cọng bèo, lấy đất ném cho nó bay vụt đi, thế là có một kỷ niệm „đẹp không thể tưởng tượng nổi” về một chiều ”không thể nào quên” giữa đôi tâm hồn.

 

Trên net, ta phải vỗ về nhau, thổ lộ nhau, nói thật, nói hết…bằng kư hiệu, được gọi là chữ, để đôi con tim bên bàn máy, từ xa lắc xa lơ bỗng nhói lên cùng một giây, hai kẻ nô lệ bị xiềng vào hai chiếc ghế quay bỗng mỉm cười cùng một tích tắc, và thế là ṿng quay vô h́nh của sự sống lứa đôi bắt đầu. Xen kẽ vào giao thoa của sóng yêu là giao thoa của sóng điện tử, là giao thoa của hai trí tưởng tưởng, linh hồn bay ra khỏi xác, nhập vào nhau đâu đó trên không gian, và tách tách tách tách…gửi em đến cho anh qua chữ, tách tách tách tách.. gửi anh đến cho em qua câu…

 

-      Có cần đợi 6,6 năm không nhỉ ? – nàng nghĩ thầm.

Và bắt đầu lia chuột t́m lung tung trên màn h́nh.

 

Đây rồi, một bài viết thật hay, bên dưới có địa chỉ người viết. Nàng gửi vào meo một cái bắt tay giới thiệu, một nụ cười cùng những lời khen xă giao.

Sáng hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên của Nàng Hè vương vấn trên rèm, nàng đă nhận được một cái bắt tay xiết chặt khác, giọng giới thiệu ngỡ ngàng nhưng vui tươi như một ban mai hè, từ một meo xa xăm gửi đến.

 

Thế là ta lại líu ríu vào nhau, ôi con người, mơ mộng thật, thân thiện thật, hăo huyền thật, và trên net, nỗi h́nh dung về nhau mới trăm ngh́n màu sắc lung linh, như cầu vồng sau cơn mưa hạ. Anh chàng mới quen gửi cho nàng bức ảnh một con đường rợp hoa Bằng Lăng tím.

-      Từ đâu y biết ta yêu hoa tím ngát hương thơm ? - nàng nghĩ khi lia tay thoăn thoắt trên phím.

 

Lỗi tại chữ, lỗi tại kư hiệu, lỗi tại niềm vui toàn cầu hóa, tiến ngay lên mối quan hệ nhân gian, bỏ qua con đường quá độ t́m hiểu nhau đầy những chông gai…

Lỗi tại nhịp tim, lỗi tại khát sống, lỗi tại niềm vui thiên nhiên, và sau cùng, lỗi tại tri thức…

 

Nàng nhảy trên bậc thang những bước nhảy ngắn vui tươi, giống như một con sáo đang tung tăng trên băi cỏ, giống như một áng mây đang tràn xuống chân trời…

-      Không, không, không, chỉ cần anh, chỉ cần anh…

Tri thức của em !

 

Không hiểu đấy là tiếng tanh tách vui tươi của bàn phím, hay tiếng gió hè ngoài kia đang vui vẻ mang những tiếng cười lảnh lót bay lan qua phố…

 

(2008-06-02.HN)