NghiNgoNHNhung

 

Nghi ngờ

 

Trong một ngày, tôi đă nghi ngờ nhiều giá trị mà tôi vẫn tin tưởng.

Và tôi đă buồn bă làm sao.

 

Băt đầu bằng cảm giác kinh ngạc.

 

Tôi đọc : về một người viết và một người dịch. Cả hai đều nổi tiếng. Các tác phẩm đều có tiếng vang. Ṛng ră nhiều năm trời. Từ lúc bắt đầu cho đến ngày thu được kết quả, tên của hai người luôn đi kèm song song, đọc tên người nọ là thấy luôn tên người kia, như một hệ quả tất yếu, như không có ngày làm sao có đêm ?

Nhưng trong đời, họ đă từ biệt nhau. Cả hai đều ở trong cùng một thành phố, cùng hít thở một bầu không khí, của cả đời thường lẫn của một nền văn hóa, nhưng không gặp nhau. Tự nguyện.

 

Vậy nỗi bất tử ở đâu ? Nỗi bất tử của chữ, của ư tưởng, của niềm tin vào cái có thật ? của ḷng nhiệt thành, không chỉ cho ḿnh mà c̣n muốn lây truyền sang cho người khác, về một cái ǵ đó tất yếu, tốt đẹp ? Và sau cùng, của quan hệ giữa con người với nhau ?

Những nỗi bất tử, để làm yên ḷng và nhen nhúm ngọn lửa tin yêu, vào những trái tim khao khát được tin yêu vào cuộc đời. Như tôi. Như nhiều kẻ hay buồn rầu khác.

 

Có lẽ nỗi bất tử chỉ đến trong những điệu nhạc tang chào đón cái Chết mà thôi.

 

Tôi luôn là kẻ ảo tưởng sâu sắc vào cuộc đời. Có lẽ ngay từ bé, tôi đă đọc quá nhiều sách, và bị các giá trị nhân văn chi phối. Và không bao giờ có thể tách ḿnh ra khỏi những khối giá trị đồng nhất ấy, để hiểu những lư do vô lư của đời thường.

 

Bởi vậy tôi luôn đau đớn.

 

Hôm qua „tưởng” một người ḿnh có quan hệ là bạn, hôm sau đă bị chính người đó bêu riếu, với tất cả những ǵ kín đáo nhất của một mối quan hệ „được cho là t́nh bạn”. Chỉ v́ những nỗi ích kỷ điên cuồng, và tăm tối.

 

Tôi có lỗi quá nhiều sao, khi đ̣i hỏi cuộc đời này hăy trong sáng ? Và t́nh người hăy chung thủy ?

 

Buồn. Buồn sâu sắc.

Và nghi ngờ những ǵ ḿnh đă đọc.

 

Không phải nghi ngờ rằng chúng không có thật, những ǵ đă viết trong những trang sách ấy. Mà nghi ngờ sức thuyết phục của chúng. V́ té ra đấy cũng chỉ là những khao khát, những mộng tưởng lư thuyết của con người mà thôi.

Trong đời thật, quan hệ giữa con người với nhau té ra hời hợt và biến đổi c̣n nhanh chóng hơn cả thiên nhiên. Con người không có khả năng đoàn kết, đúng thế, kể cả trên phương diện lư thuyết.

Con người trong sáng theo nghĩa tôi ao ước, sẽ vĩnh viễn cô đơn, sự cô đơn này không phương cứu chữa, từ khi sinh ra đến lúc trở về đất.

Bởi vậy, bạn hỡi, xin đừng đánh lừa tâm hồn tôi bằng bất kỳ điều ǵ hết. Tôi chỉ tin vào những nỗi buồn, những lúc như thế này đây. Một ḿnh.

 

(2008-06-03. HN)