Nghĩ về yêu
Yêu – là trạng thái t́m cách bù đắp cái đang thiếu hụt trong nỗi đau tinh thần của ḿnh.
Đúng vậy. Yêu xuất phát từ cơn đau tinh thần. Nhưng nó đi t́m đối tượng cụ thể bằng xương thịt vật chất, để trút vào, để bộc lộ, đi t́m con người, v́ chỉ con người mới có nỗi đau tinh thần, và phương cách đầu tiên dùng để chia xẻ thường là lời nói, và chỉ con người biết nói.
Thế nhưng, sự thiếu hụt trong nỗi đau tinh thần, có muôn vàn khuôn mặt, tùy thuộc vào kẻ đang đau : vào tŕnh độ hiểu biết, vào tính cách trời sinh, vào thế giới cảm xúc, rồi đến môi trường gia đ́nh, xă hội của kẻ ấy, để lại dấu ấn trong ḷng y những ǵ, y khao khát gặp lại, hưởng lại, thưởng thức lại những ǵ tốt đẹp y đă từng nhận biết và ưa thích, tất cả tạo nên : khát vọng Yêu.
Bởi vậy người ta yêu người khác v́ trăm ngàn lư do. Nhưng suy cho cùng : yêu là muốn thỏa măn nỗi khát thiếu thốn của ḿnh, những nỗi thiếu thốn tạo ra những cơn đau, phần lớn bộc lộ như một nhu cầu tinh thần.
Tôi yêu sự uyên bác, v́ chính tôi đi t́m cái đó. Sự uyên bác, tŕnh độ học vấn cao, cảm xúc về dấu ấn trí tuệ của con người, mang đến cho tôi những cảm nhận tinh thần khoan khoái, không ǵ so sánh nổi.
Tôi nhận thức điều này từ một người cha, đă mang lại cho tôi rất nhiều niềm vui tinh thần, từ tri thức của sách và từ những lời dạy bảo thông thái.
Nhưng cha là người khác, là đàn ông, sinh ra tôi, v́ thế luôn luôn xa vời, cao cả, như mặt trời, tỏa sáng, sưởi ấm, nhưng không bao giờ tôi với tới.
Điều này khiến cơn khát hụt của tôi, nỗi đau tinh thần của tôi tưởng chừng như vĩnh cửu, và v́ thế tôi có cảm giác, suốt đời, ḿnh sẽ đi t́m sự thiếu hụt này.
Rồi tôi gặp Anh. Sau niềm hạnh phúc được thỏa cơn khát trí tuệ vẫn hằng mơ ước, tôi phát hiện ra một cơn đau mới trong ḷng ḿnh : nỗi đau của cơn điên t́nh yêu trai gái, đàn ông-đàn bà.
Tôi đă đau khổ rất nhiều v́ điều này, trong t́nh cảm với Anh. Không lư giải nổi, tại sao mọi việc lại diễn ra như thế : những huyễn hoặc cảm tính, hay hệ quả tất nhiên của bản chất giới tính, quy định sự sinh sôi nảy nở hồn nhiên, của mọi sinh vật trên đời này ?
Suy cho cùng, v́ cái gọi là Yêu, chỉ là sự khao khát cho bản thân ḿnh, không hơn không kém, ta đi t́m cái ta muốn yêu từ một đối tượng, gán cho nó những điều ta mơ, và nghĩ rằng thế là đủ cho một t́nh cảm giữa hai bên.
Nhưng thực ra người kia có phải ta đâu ? Họ Bị Yêu th́ đúng hơn, họ không có nghĩa vụ phải yêu ta, kể cả khi họ vô t́nh có những đặc tính mà ta t́m kiếm.
Ta hành hạ họ bằng những cơn khát của ḿnh, và nghĩ rằng ḿnh đang hiến dâng tất cả những cảm xúc tốt đẹp nhất cho họ, vậy th́ họ phải hiểu và cũng yêu ta như ta yêu họ chứ ?
Đây là tất cả nỗi lầm lạc của chữ Yêu, đây là nỗi bất hạnh của tất cả những kẻ si mê, là ảo tưởng sương mù lạc lối, có thể dẫn đến mọi hành động không thể giải thích nổi.
Như thể một hôm, con người bỗng mày ṃ t́m đến văn chương, bỗng nhiên thích thú, rồi hỳ hục, say sưa đảo lộn hai mươi tư chữ cái từ vị trí, ư nghĩa của chúng, từ cách đặt câu, tạo ra từ mới, để phỉ báng những ư nghĩa cũ mèm, để trắng trợn thêm vào những táo tợn chữ nghĩa khác lạ, chưa có bao giờ… v.v.
Con người- khát lao vào lửa như những con thiêu thân, khi đuổi theo những khát hụt tinh thần.
Con người tự hành hạ ḿnh, để giữa chừng đi t́m, cái hợp với khả năng ḿnh nhất.
Bởi vậy vô h́nh, Yêu làm nên thứ bậc, Yêu mang đến những mức độ biểu lộ, cảm thụ khác nhau, và có những quy định đặc thù, cho dù trạng thái Yêu này chỉ được thỏa măn khi đối tượng và kẻ đi t́m đều biến mất cùng một lúc – nghĩa là cơn đau tinh thần bị tiêu diệt.
Nghĩa là chừng nào c̣n sống, c̣n thiếu hụt, c̣n đau, và c̣n Yêu !
Thượng đế ơi !
(2009-01-18.HN)