Ngơ nhỏ, đêm...
Trân trân ngồi trong pḥng đêm một ḿnh, ngoài tiếng o o bên tai của chiếc komputer, xung quanh, tiếng màn đêm im bặt. Mọi người, mọi vật quanh tôi đă ngủ say, như chết.
H́nh như tôi cũng vật vờ trong giấc ngủ đứt đoạn trên máy bay, giữa hồn nhiên o o của không gian nhân tạo này?
Không, những giấc ngủ, dù vật vă, hay lật ḿnh qua lại, cũng vẫn là một cảm giác b́nh yên, được nghỉ.
Thức, mới là lúc thưởng thức những nỗi đau, những nỗi buồn, những xa vắng, những trầm ngâm nhớ lại, những buốt tê của nhận thức rạch ṛi, những nghẹn ngào của rưng rưng kỷ niệm âu yếm...
Hệt như anh rít đỏ tàn, đầu thuốc, chăm chú nh́n em ngồi bên cạnh...
Sao tâm thức chúng ḿnh tỉnh táo thế?
Anh cứ làm em nhận ra, ḿnh đang tồn tại giữa một hiện thực sắp biến mất, sắp ra đi,
cảm giác chia tay nhau trong ngơ, nơi có một mảnh sân lơ thơ vài ngôi sao, và một ngọn gió đêm kiên nhẫn đậu xuống vai, đợi ḿnh dùng dằng tạm biệt...
Cái đầu tiên, và cuối cùng, em nhớ, sẽ là những ngơ nhỏ Hà nội, thuở tóc xanh đổ suối trên vai, cùng lũ bạn gái đọc câu thơ hồn nhiên của một gă trai tán tỉnh:
- Tôi đi từ ngơ nhỏ
Có cây táo và cây dạ hương,
lá táo xanh, rơi dưới chân em gái nhỏ
dạ hương vương trong mái tóc ướt buồn...
Câu thơ này, sao đêm nay dội về rơ thế?
Ḿnh đă cười vang khi đọc những câu thơ buồn thứ nhất,
đă lững thững dạo từ đầu ngơ này tới cuối ngơ kia, những ngơ nhỏ Hà nội chi chít đan xen, ngả nào cũng dẫn ra phố, ngả nào lạc mấy cũng t́m thấy nhau, như thể, ngơ Hà nội là biểu đồ của những huyết quản li ti của tim, dẫn máu đi nuôi cơ thể.
Đêm, giữa căn pḥng ẩn sâu trong ngơ nhỏ, thấy cuộc đời thật kỳ lạ.
Ông nhà văn già, tựa tấm thân có trái tim vừa giải phẫu vào thành ghế salon mềm, trầm ngâm nh́n tôi và khe khẽ lắc đầu:
-Tại em c̣n trẻ, c̣n mộng tưởng, c̣n huyễn hoặc. Chẳng có ǵ hết, vô nghĩa, từ lâu rồi. Anh cứ sống thế thôi.
Chia tay ông, tôi lảo đảo trở về, thầm nghĩ: tại sao, anh cứ sống thế thôi?
Tôi ra đầu ngơ, dăm ba người đàn ông với những chiếc xe máy đứng đợi:
- Hôm nay đi đâu em?
Tôi lắc đầu, rẽ sang một ngơ khác dẫn ra đường, một chàng trai tầm thước, nở nụ cười hiền dịu khi nh́n thấy tôi. Chàng từ tốn dắt xe máy, đợi tôi yên vị sau lưng, rồi khẽ hỏi qua vai chàng :
- Ḿnh đi đâu nhỉ?
Buổi đầu tiên gặp chàng xe ôm có nụ cười dễ mến này, tôi nhớ, chúng tôi đă mặc cả với nhau quyết liệt.
Lần thứ hai tôi thơ thẩn ra đường, tựa lưng vào một góc bàng, ngắm người xe tấp nập qua lại, bỗng thấy chàng xe ôm tiến lại, tṛ chuyện.
Lần thứ ba chúng tôi mời nhau đi uống cafe cuối đường, chàng dựng chiếc xe kiếm ăn dưới một gốc cây, cùng tôi bước vào một hiệu giải khát.
Phút ấy, tôi biến thành t́nh nhân, chàng biến thành người quân tử.
Phút ấy tôi biết tại sao thành phố này sẽ khiến trái tim tôi rỏ máu, lúc đi xa...
Những ngỏ nhỏ đưa tôi vào những ngày ẩn dật thanh b́nh,
trao tôi giữ một trái tim mắc lại t́nh cờ, giữa thức trắng những đêm bơ vơ- của một người đàn ông kỳ lạ, cũng kỳ lạ như đêm.
Chàng mắc một căn bệnh kỳ diệu: không ngủ được
H́nh như căn bệnh của chàng muốn nói với tôi: về với thành phố này, chớ thiếp đi em ơi! anh thức đợi em, đă lâu rồi.
Mai, ta ra đi
ngơ nhỏ ơi,
em buồn hay vui đây? trong đêm vắng?
(2008.11.24.HN)