PhutTanCungNHNhung

 

Phút tận cùng

 

Một ngày mưa.

Tầm tã từ đêm qua, xuyên suốt một ngày, đẫm đến tận chiều tối nay.

 

Trong chiều muộn, nhập nhoạng giữa ánh sáng và bóng tối, giữa hình thù nhạt nhòa của rừng cây, và con đường mòn bơ vơ, lối cỏ lạnh đẫm nước, dạt vẹt sang một bên, tôi chợt cảm thấy : phút tận cùng đã đến…

 

Mảnh mai nét nhạc, giọng ca thiết tha : người yêu dấu ơi, giờ xa vắng nhau… từ một cửa sổ hé mở nào đấy bay ra, văng vẳng xa, bay tiếp…

 

Gió đuổi nốt những bước chân vô hình cuối cùng, vào rặng cây sũng nước, cuốn bay về con đường vô tận, cuối công viên,  ngày và đêm nhợt nhòa giao bóng …

Bầu trời bạc phếch hoàng hôn trong mưa, như một nụ cười gắng sức, trước lúc rũ mình xuống, xuôi tay

 

Phút tận cùng đã đến.

 

Tôi nhìn thấy bà bác bất động, mắt nhắm nghiền, nằm như chết trên chiếc giường sắt, ở một khu an dưỡng dưới chân núi Alpok, nghìn trùng xa cách nơi bà sinh ra, một xứ nhiệt đới bốn mùa hoa nở

 

Tôi nhìn thấy cha tôi, những ngày gần cuối đời, lúc nào cũng thiêm thiếp trên giường, bên cạnh cửa sổ, tóc trụi lơ thơ, với màu da tai tái…

 

Tôi nhìn thấy người bạn cùng lớp mắc căn bệnh hiểm, tay nâng điếu thuốc, trầm ngâm bên bàn một tiệm cafe, mỉm nụ cười dịu dàng, buồn vô tận, nhìn đám đông người,  xe, vùn vụt lao qua trước mắt.

 

Những phút tận cùng đến

 

Những cái chết đến, tất cả dừng lại, ở đúng chỗ hôm qua, hôm nay, vừa phút này, đúng tích tắc này đây, ta đang trăn trở, đang dệt mộng đẹp, đang quằn quại vì nỗi đau chưa kịp bỏ đi, đang mơ một tia sáng hy vọng đang tới…

 

Những khoảnh khắc tận cùng, ở sát bên ta, đợi giây lát đổi chỗ cho đời sống, cho muôn vàn trạng thái ta vừa mới đặt tên : tình yêu, nỗi nhớ, phút chờ mong, hạnh phúc, bình yên…

 

Trong một phút, tất cả như vô nghĩa.

 

Trong một phút, tất cả vì thế có ý nghĩa.

 

Nếu không có tận cùng này, làm sao giải thích bốn mươi tám năm nuôi dưỡng tuổi thơ quá khứ, của cha tôi sống ở một đầu đất nước, của bác tôi, sống ở đầu kia, và căn nhà dĩ vãng của ông bà, chỉ đọng lại trong trí tưởng tượng của những đứa con, và những câu chuyện kể ?

 

Nếu không có tận cùng này, làm sao có những người bạn, trao nhau những vần thơ lưu đày xa xứ, từ đất nước nọ sang quốc gia kia, viết bằng chữ cái a,b,c tiếng Việt ta học từ thuở tóc để chỏm ?

 

Nếu không có tận cùng này, làm sao Anh đợi được ta, đằng đẵng những ngụp lặn cô độc, bấu víu chữ nghĩa để một ngày, tìm ra niềm vui chia xẻ cái hữu hạn của đời sống ?

 

 

Những phút tận cùng đến,

Thật lạ, không hề đau đớn, khao khát, lo sợ hay buồn bã như ta thầm tưởng.

 

 

Nó dịu dàng như đứa trẻ ngủ vùi trong nôi đung đưa nhè nhẹ,

 như cô học trò thuở ấu thơ, học bài xong ngả đầu trên trang vở, thiếp đi ngon lành, bình yên,

như một giây, sững lại giữa đường, ngập ngụa trong nỗi niềm ai thương nhớ …

 

Phút tận cùng là bí ẩn của đời sống này,

 

nhắc ta quay đầu, ngoảnh nhìn lại con đường đang bước, chợt nhận ra, nỗi gắn bó bâng khuâng, với tất cả những gì xung quanh đang có…

 

Phút tận cùng chờ ta trôi về cõi tương lai đang đến,

Cho một lần, tận hưởng hết, cảm giác bình yên buồn bã này...

 

Bình yên – trong một ngày mưa trôi qua - không bao giờ quay trở lại.

Như mỗi ngày, của đời ta

 

(2009-02-03. HN)