Sài gòn và em

 

Sài gòn và em

Biết trước sẽ gặp lại Sài gòn như thế. Gặp cảm giác một khoảng không lao xao, mơ hồ, vừa như ru ngủ, vừa như thì thầm ngăn cản: đừng ngủ, đừng ngủ, thời gian còn ít lắm.

Khoảng không này vừa ấm áp đủ vỗ êm thân xác, vừa cao ráo lâng lâng đủ nâng đỡ tinh thần đừng nản, vừa ngòn ngọt đắng đắng vị trái cây chín dịu và hoa ngập ngừng giữa xòe nở và rụng rơi...

Không gian Sài gòn khiến ta không nỡ nghĩ đến ngày chia tay, dù biết cái gì rồi cũng đến hồi kết thúc. Không gian Sài gòn khiến tôi hối tiếc trong một buổi sáng đã nói quá nhiều, đáng lẽ chỉ cần mộng mơ và suy ngẫm…

Có những ngày trôi qua đặc biệt trong đời. Thưởng thức một cái gì đó đã một lần nếm trải, thích thú, ngạc nhiên, mơ hồ khao khát nhấp nháp lại thêm một lần nữa…

Vậy mà khi nằm trong đúng trạng thái đó,bâng khuâng không hiểu cái gì đang quyến rũ mình đây? hay ta chỉ tự ta ngây ngất khi sổ lồng khỏi cơn mê lang thang đơn độc? Hoặc tâm linh ngờ ngệch đã nếm trước mật ngọt đầu độc của vẻ đẹp mất mát phút ra đi?

Giống như một ngày đột ngột yêu một kẻ kỳ lạ, một kẻ ta không hiểu chút gì về y, chỉ biết toàn bộ tâm hồn, trí tuệ, tâm linh y qua sắp đặt của những con chữ, như một thứ tình yêu tự thân quái đản, thút thít những giọt sầu tâm tư tự lải nhải và bừng nắng âm thầm khao khát tự bào chế cơn bão lòng?

Một ngày bạn vô ích biết rằng chỉ âm thầm là đáng kể, chỉ cô đơn là ấm êm lâu bền nhất, vẫn cùng lúc ước ao giá ta là giọt long lanh chui qua ống máng hòa trăm nghìn giọt mưa ngọt lành khác ào ào đổ xuống hiên nhà…

Chao ơi trạng thái khấp khểnh này chiều nay trong tôi- khi lang thang vu vơ chút chút trên phố đường Sài gòn giữa một chiều tháng Chạp nắng hoe hoe…

Tôi ước mong quên hết thảy những gì cụ thể, để ngập lụt tâm hồn trong một khắc nhớ thương bâng quơ nhận đủ từ lao xao Sài gòn chiều nay mang lại…

Trước khi điên rồ dấn thân vào một cái gì đấy, một mối quan hệ nào đấy giữa Sài gòn nay, mai…

Sẽ ngất ngây như một hụm vang đỏ trong một quán bar ồn ào nhạc sống, hay chỉ thầm thì một ánh mắt bên laptop câm lặng trong một quán trà trưa?

Hãy cho ta biết đi ĐỜI SỐNG!

ta sẽ rơi vào hoàn cảnh nào, trạng thái nào, giây phút nào của SỨC SỐNG hồn nhiên Sài gòn đây?

lúc sắm vai một lữ khách qua đường âu yếm, lắc lư, khắc khoải và hấp hối bồn chồn….

Sài gòn và em.

Nguyễn Hồng Nhung

(SG. 2010.12.11)