ThangNamNHNhung

Tháng Năm

 

 

 

Từ một sáng tháng Năm - vòm orgona rực nở sắc trắng, ngào ngạt hương -  em rẽ tâm hồn lơ mơ, bay như bụi trong không gian, sà xuống đất anh màu mỡ.

 

Từ một sáng tháng tháng Năm, tận mắt nhìn giấc mơ em dừng lại giữa đời - anh- người trai thích vui, cười, trò chuyện, và biết, làm em yêu.

 

 

Biết làm em yêu, sao khó thế?

Hay em – là anh - cần những khắt khe chuẩn mực, mà Sách đã dạy ta?

 

 

Từ một sáng tháng Năm, chữ anh lạc đường, lọt vào trang sách bơ vơ em, đi tìm tri kỷ.

Đọng lại-  tinh khôi, nguyên thủy, như muối biển, mưa nguồn -

em đắng ngắt, nếu nuốt anh vào nhiều quá, nhưng hụt hơi, nếu chẳng được uống anh từng giờ.

 

 

Anh biến thành nỗi nhớ không nguôi, không bao giờ tạm nghỉ -cứ dai dẳng, vĩnh cửu một vòng quay, như sự sống duy nhất- cuốn em lúc chào đời, từ bình minh nào, có nhớ rõ không em?

Có thể nỗi nhớ này đến từ xa xôi tổ tiên, nhắc con người đã ra khỏi hang động từ lâu, chỉ còn niềm say mê duy nhất , vươn tay về phía ánh sáng mặt trời cao xanh, thẳm biếc.

 

 

Không bao giờ hết nỗi nhớ này trong em, nó chỉ biến dạng.

 Lúc tung tăng trong lòng như cây xanh mầm nhú, lúc như nắng cười trong trẻo giữa núi, đồi, cây, cùng gió hoang, lúc ủ dột u buồn, từng giọt mưa rơi xa lạ ngấm trên đường vắng, lại lúc buốt giá xa xôi, gục đầu thấm mệt, trang sách tư lự mình…

 

Anh xuất hiện như tia lửa âm thầm nhưng sáng cháy, tách ra từ sét trời, đọng lại nơi vầng trán em, không nguội tắt bao giờ.

 

 

Hối hả, hối hả…

mở cửa tâm hồn mình, gọt rũa niềm tin, lòng mến, nỗi khát sống, tình thương yêu, tri thức,

 viết hoa thật đẹp chữ ANH, là lúc miệt mài trao,

 

              hiện thực những phút mơ:

 

                            YÊU - CHỮ - YÊU - ANH

 

(2009. 05. 01. HN)