Một buổi, bỗng nhiên thấy ḷng ḿnh thanh thản.
Gió lặng, chiều,
mát rượi không gian,
sau cơn mưa, cây, lá, đất trầm ngâm…
Ḷng lặng lẽ, không gợn nhớ, không một nỗi niềm mong,
trong tim không một lời thủ thỉ,
trong óc không một ảo giác, không ám ảnh những bóng h́nh ǵ.
Giây phút thanh thản này,
Anh ở đâu trong em?
Người đă cất Nhau đi,
Vào túi đựng ngày Hôm Qua:
Trong chứa chất những lo lắng, khắc khoải, mong đợi, bồn chồn,
những giây phút chong chong không thể ngủ,
những chập chờn giả thuyết ảo h́nh,
những nỗi khát, thiêu đốt tâm can vọng tưởng.
Đêm đêm ngọn lửa ḷng nhảy múa
một ngọn lửa,
chưa kịp cháy sáng ai,
đă đủ độ, thiêu thế gian thành tro bụi.
Nắm tro tàn c̣n lại, một hôm thức tỉnh
rằng: tất cả chỉ là ảo giác đời bày ra
để khát khao một cơn mơ được khát,
khi khô những mộng mơ, đất khát những đêm mưa
Phút bên cạnh ta đây,
giây phút chợt làm ta thức tỉnh
một chiều mưa mát dịu tận tâm can,
cây, lá, đất, trầm ngâm suy tưởng…
Nếu anh thực sự có thật, trong em
giây phút này đây, em và anh là một,
không thể khác
Em sẽ không bao giờ đi t́m anh nữa,
không bao giờ khắc khoải nỗi âu lo,
không bao giờ buồn vui cô đơn, thẫn thờ như con đ̣ chưa cập bến
không bao giờ đặt câu hỏi tại sao, bao giờ, giá như…
để nỗi buồn
giống lá xoay nghiêng, rơi dịu dàng vào khoảng trống bơ vơ
Nếu trong em,
Anh là có thật.
(2008-07-15.HN)