ToiKhongThuocVeDau-NHNhung

Tôi không thuộc về đâu

 

Mặt trăng giữa hai chấn song sắt đang lấp ló ghé vào pḥng nh́n tôi, một kẻ không thuộc về đâu, không thuộc về ai, không biết tại sao có mặt trên đời...

một đứa ngồi nghe nhạc, bấm phím, ḷng lắng xuống nhưng buồn vô tận.

Khi nào người ta có cảm giác” ngoài biên giới với tất cả như thế này?

 

Hamvas viết: duy nhất chỉ con người là thực thể không bao giờ bằng ḷng với ḿnh. Dường như Tự do khuyến khích bản năng tự phủ nhận bản thân, chỉ tự do mà thôi...

 

Tôi thấy ḿnh như một cây cầu đứng giữa:

bên này: những người Việt phía Bắc, hay đúng hơn, những người Việt sống trong nước

bên kia: những người Việt sống ở các xă hội phương tây

 

Mảnh đất tôi đứng đây: đất Hung- có vẻ gần gũi với tôi nhất- nhưng chỉ một lúc nào đó thôi, tôi lại quay về với xứ Việt, dù chỉ trong tâm tưởng.

 

Vậy mà tôi không thuộc về đâu: chẳng với người trong nước, chẳng với những người Việt phía tây, và chẳng cả với đất Hung nữa.

 

Chỗ nào tôi cũng có mặt: trong cuốn phim kư ức, trong mối quan hệ với người Việt cả hai đầu, với văn hóa Hung.

 

Nhưng tôi không thuộc về đâu.

 

Tôi là ai? muốn ǵ và để làm ǵ đây?

 

Mặt trăng có trả lời cho ta được không?

 

Buồn vô tận v́ h́nh như duy nhất chỉ có Hamvas Béla bên cạnh. Nhưng lúc này bác ta đang nói về những vấn đề khác, lật hết cuốn này đến cuốn khác của bác, đều thấy bác đang bận rộn với những điều làm bác đau đầu, đúng lúc này tôi không phải là học tṛ của bác.

 

Có thể h́nh dung lúc viết những trang sách này Hamvas cũng tự hỏi: tôi thuộc về đâu?

 

Balatonfüred 2009.10.31