TUYẾT THÁNG NĂM

 

                          TUYẾT THÁNG NĂM

 

Nyárfa virágzása

 

 

Thượng đế cho Ḿnh sinh vào tháng Năm để hưởng An B́nh trong năm.

Mừng mừng tủi tủi tháng Ba ngắm những nụ hoa xuân đầu tiên lấp ló, để tháng Tư „điên điên” lúc nắng lúc mưa, lúc lạnh lúc nồng, khiến phút vất vưởng một tâm tư  nhào lộn: đời  sẽ ra sao đây? chính là lúc tháng Năm sà xuống…

Từ  rặng dương cao vút, lá phủ đầy từ gốc đến ngọn cây tṛn trĩnh, trông xa xa như những cây chổi lênh khênh, bỗng một sáng đầu tháng Năm  tuyết phun bay trắng  muốt…

Tuyết tháng Năm, tối tăm trời đất,  những phiến lá dương mỏng tanh trên cành mảnh khảnh như những ngón tay lung linh vẫy vẫy, bất cứ phút nào cũng sẵn ḷng đùa nghịch rung rinh cùng gió, như tiếng reo âm thầm  khe khẽ, hân hoan đón hè …

Tuyết tháng Năm! không gian mù mịt trắng! những tảng bông bay lơ lửng trên không trung, sà vào tóc, đậu lên vai, nhoẻn  sắc trắng mong manh trên cỏ, cuồn cuộn cuốn đuổi  nhau dọc ḷng đường…

nhưng nhất định …KHÔNG TAN vào ḷng đất.

Ơ! Lạ!

                     TUYẾT  ĐÔNG  VÓN KHÔ THÀNH  BÔNG MÙA  HẠ?

Không c̣n cảm giác run rẩy buốt lạnh lẽo lủi thủi cô đơn trên đường vắng ngắt, tuyết xào xạc dưới chân, đâu rồi mênh mang cơi sống mùa Đông  vô tận?...

Tuyết tháng Năm! vẫn mênh mang một màu trắng, nhưng trời xanh ngắt, nắng trắng tinh âu yếm hôn má ấm, môi tươi, mắt cười gặp nhau…

Đinh tử hương lả tả rơi rụng  những cánh hoa tím nhạt, vương vất một mùi thơm hăng hắc, chân dừng lại giữa những khóm hồng bắt đầu đua nhau nở: hồng vàng, hồng nhung, hồng nhạt, hồng phai, hồng bạch…

 Người ta uốn cong những thanh sắt làm thành những cái cổng chào xinh đẹp trong vườn, trước cửa nhà, để lũ hồng dại bám cành vào đó và bắt đầu nũng nịu ngả những cánh hoa nho nhỏ lẫn lá xanh hướng về phía gió đợi những nụ hôn…

Cây cỏ xanh mướt ŕ rào kể cho nhau nghe sự tích tại sao tháng Năm lại nhiều hoa hồng đến thế?

Bởi truyền thuyết về những bài hát trong lễ Hạ Trần, năm mươi ngày sau lễ Phục sinh gắn liền với tên Thánh nữ Elizabet, khi c̣n trẻ nàng hay dấu bánh mỳ vào tạp dề mang cho người nghèo khó, mỗi lần bị bắt gặp, tra hỏi, nàng mở tạp dề ra cho họ xem, bánh mỳ đă biến thành hoa hồng từ lúc nào…

Vậy là ai sinh vào tháng Năm không chỉ nhận bánh mỳ mà c̣n nhận cả HOA HỒNG từ Thượng đế!

Nhưng Ngài cũng thật keo kiệt: h́nh như duy nhất ta chỉ gặp  An B́nh vào tháng Năm!

Phải, tháng Năm báo tin ta đă đi được một nửa cái toàn bộ. Đă chuẩn bị ǵ đâu, mà sắp hết cả cuộc đời, cả một năm?

Thật thế: trong thể xác, trong tâm tưởng, con người luôn luôn bịn rịn với cái đă đi qua, nhùng nhằng với cái đang có, mà quên khuấy giới hạn của  tất cả . Chỉ đôi lúc ngơ ngẩn nhận ra, đôi khi hết phương cứu chữa- đành…làm lại từ đầu, hoặc..ước hẹn mai sau…

Tại sao chỉ tháng Năm mang đến chút hiếm hoi b́nh yên, thanh thản?

Bởi tháng Ba hoa nở tung báo hiệu niềm vui ta đă đi qua mùa Đông chết chóc.

Tháng Tư quên mất những khắc khoải cam ḷng chịu đựng trong rét mướt, và con người như mộng du, ngất ngất với hương vị của sắc đẹp thiên nhiên Xuân, khiến mê mệt khát uống yêu đương…

Chỉ tháng Năm gọi linh hồn và thể xác lắng xuống sau cơn trỗi dậy của huy hoàng ảo ảnh Thanh xuân. Lang thang trong tuyết cạn tháng Năm, có thể ngấm ngầm nhận ra nỗi mơ hồ nửa mừng nửa lo nằm dưới đáy ḷng b́nh yên thanh thản.

Cái ǵ vậy?  Cơn mơ màng chuẩn bị những đổi thay…

Bởi tháng Sáu, tháng Bảy là cuồng điên bao nhiêu khoảnh khắc sống: nóng bỏng, giăy giụa, tận hưởng hết lửa nguồn của khao khát Cháy kiếp làm Người,

để con người không bao giờ nhớ ra tháng Tám là tháng cuối cùng được bung, được sổ  đôi cánh tự do trong hơi ẩm c̣n ấm áp của đêm và c̣n nhấp nháp được ban ngày mật ngọt của trái, của hoa, của nắng  gió …

Tháng Chín sẽ khép khắc giờ ngắn ngủi của trần gian tiên bằng tiếng thở dài lành lạnh Thu .

Và tháng Mười ơi, may cho mi ngồi lại bên bếp lửa, hoặc phải ra đi, hoặc đậy kín ḷng ḿnh, bởi chỉ c̣n kư ức…

Đêm của tháng Mười Một, tháng Chạp lan tràn mặt đất: tuyết thay giọt nước mắt, dù ngấm vào tim hay vào ḷng đất…cũng thế thôi… lan dài măi đến tận tháng Giêng, tháng Hai…

Ngắn ngủi lắm, bạn đời ơi, ta thầm nhủ , một năm, một đời người, nhiều kiếp người, dù linh hồn là vô tận, nhưng hôm nay, phút này tṛ chuyện, hiện hữu Ḿnh chỉ có một mà thôi…

Như TUYẾT THÁNG NĂM  tặng nhau làm kỷ niệm!

 

                                                                 Nguyễn Hồng Nhung

                                                                  ( Budapest.  2012-05-20)