LoiToTinhDauTien

 

Lời tỏ t́nh đầu tiên

(truyện ngắn)

 

T. ngồi sau cô, bàn thứ hai.

Đấy là một học sinh chăm chỉ, một chàng trai tầm thước, ít lời, nổi bật trên khuôn mặt cậu ta là đôi mắt hơi lồi, và một nụ cười buồn bă xấu xí. Cậu học giỏi, chẳng nói năng ǵ, trong mắt bọn con gái trong lớp, đấy là một anh chàng xấu trai và hơi kỳ dị.

Nhưng với cô, T. chẳng hề kỳ dị.

Cậu thích nói chuyện với cô, tuy những lúc đó, mặt cậu thoáng đỏ, giọng lắp bắp.

Đứa ngu nhất trong lớp cũng biết điều ǵ xảy ra: T. thích cô.

Lúc đó cô là một đứa con gái cao, gầy, với hai bím tóc dài đến hông, nặng trĩu, có lẽ nước da trắng làm cô nổi bật, đôi má lúc nào cũng đỏ hồng, cô càng lo lắng tại sao ḿnh hay đỏ mặt đến thế, đôi má cô càng nóng bừng bừng.

Hai đứa giống nhau một điểm: cận thị nặng.

Hai đứa khác nhau một điểm: chỉ cô có kính.

 

Với lũ học sinh cuối cấp hai, bọn con gái đă bắt đầu biết làm điệu. Cô không thích đeo kính cả ngày, chỉ trên lớp, lúc nghe giảng, cô dùng nó, giờ ra chơi, cô nhét nó vào gầm bàn.

Thỉnh thoảng, cô cho T. mượn kính của ḿnh, có lẽ nhà cậu nghèo, nên không có tiền mua kính chăng, hay v́ lư do ǵ khác, cô không hỏi, nhưng sẵn sàng cho mượn.

Những lúc đó, khuôn mặt cậu nhanh nhẹn hẳn lên, đôi mắt bớt lồi, sau cặp kính. Trông cậu ta thế này, hoàn toàn có thể chịu đựng được, cô nghĩ thầm, v́ cô biết mối cảm t́nh của T. dành cho ḿnh, chỉ có điều, cô không thích, cũng chẳng ghét cậu.

 

Một lần, một chuyện đặc biệt xảy ra: đôi kính cận để trong gầm bàn của cô biến mất.

 

Thày chủ nhiệm, ông giáo dạy văn, người có rất nhiều điểm đặc biệt, khiến lũ con gái trong lớp luôn th́ thào bàn tán về thày. Cô và Hiền, đứa bạn gái cùng bàn, hai đứa chăm chú theo dơi cái cổ áo trắng biết đổi màu của thày. V́ có hôm, cổ áo đó trắng muốt, hôm sau nó đỏ quạch, hôm sau nữa, nó vàng vàng. Cái cổ cồn của thày không làm cô khó chịu, chỉ thấy buồn cười, nhưng cách nói năng dịu dàng của thày đôi khi làm cô nhồn nhột trong người. V́ thày dịu dàng một cách kiên nhẫn, hay đúng hơn, kiên nhẫn một cách dịu dàng, điều này đôi khi làm ta có cảm giác ngờ vực, không hiểu v́ sao.

 

Đến giờ văn của thày, cô phát hiện mất kính. Cuối giờ, cô báo cho thày biết. Hôm đó là thứ bảy, có giờ họp lớp. Thày đưa vụ kính của cô ra lớp, hỏi. Chẳng ai nói năng ǵ. Cô nhớ, thày lúc th́ khuyên, lúc đe dọa, một kẻ nào đấy đă làm một việc xấu, nhưng không chịu xuất hiện. Đến tận khi tan họp lớp, giải tán, vẫn không t́m ra thủ phạm.

 

Hôm sau, chủ nhật, vào buổi tối, em cô gọi và bảo: có anh nào t́m chị, đứng đợi ngoài phố ấy.

 

Cô ra đầu ngơ, cạnh gốc lim, T. đi đi lại lại có vẻ sốt ruột.

Dưới ánh đèn vàng vọt từ ngọn điện giữa phố chiếu xuống, T. im lặng ch́a cho cô cặp kính cận. Ngượng ngập, cậu chỉ nói với cô đúng một câu: đừng nói với thày chủ nhiệm.

Cô hứa sẽ không nói.

Cô nhớ, trong phút đó, hai đứa nh́n nhau cười, cô, chắc v́ mừng quá, c̣n T., chắc v́ tin vào một lời hứa.

Tuần tiếp theo, trong lớp, cô lại đeo kính. Bạn bè hỏi kiểu ǵ cô cũng không nói, cô chỉ cười hoặc đánh trống lảng.

 

Một hôm, có giờ văn, cuối giờ, thày chủ nhiệm bảo cô ở lại.

Thày bắt đầu gặng hỏi, bằng cái giọng dịu dàng.

Cô từ chối, không trả lời câu hỏi của thày.

Thày không bực ḿnh, trái lại rất kiên nhẫn, kiên nhẫn một cách dịu dàng, thày tiếp tục tra hỏi.

Và bảo, thày chỉ muốn biết ai là thủ phạm, để giáo dục học sinh, nếu cô không nói, cô đồng lơa với kẻ làm việc xấu.

Cô vẫn nhất định không chịu khai tên kẻ trộm.

Vẫn dịu dàng như thế, thày bảo chắc cô bị mắc vào một lời hứa, một lời thề giữ bí mật chứ ǵ, cứ nói với thày, thày sẽ giữ bí mật.

Cô bảo: thày cam đoan không làm ǵ bạn ấy chứ?

Dịu dàng, thày nói, thày là thày chủ nhiệm, có trách nhiệm với mọi học sinh, nếu cô nói cho thày biết, kẻ lấy kính của cô, thày chẳng những sẽ không nêu tên trên lớp, mà sẽ không nói ǵ với học sinh đó, thày biết chỉ để biết thôi.

Phút đấy, cô tin thày, bèn nói tên người bạn ngồi bàn sau ḿnh.

Một học tṛ, có thể nghi ngờ lời hứa của ông thày ḿnh hay không?

Khi đó cô mười bốn tuổi, vừa sợ hăi vừa lo lắng, vừa hy vọng, và tất nhiên, thường nghe lời người trên, nhất là khi, đấy là thày giáo dạy ḿnh.

 

Khoảng một tuần sau, cả trường nháo nhác lên v́ một tin cực kỳ giật gân: một học sinh lớp bảy, nhảy từ gác tư xuống, định tự tử, nhưng không chết, chỉ găy chân, nằm bệnh viện.

 

Cô không nhớ chính xác, những ngày đó trôi qua như thế nào, chỉ nhớ rất rơ trạng thái của ḿnh: rối bời, tan tác, lặng im, như thể những cơn gió thổi ào ào, khiến bao nhiêu lá trên cây trút tất cả xuống mặt hồ, đáy hồ cuồn cuộn sóng, nhưng mặt hồ dường như vẫn lặng yên v́ lá đă phủ kín.

 

Cô trở thành tâm điểm chú ư của cả trường.

Khi người ta phát hiện ra, học sinh đó là T.

Và khi một tin cũng giật gân không kém, truyền đi khắp trường: đấy, t́nh yêu ghê gớm chưa, một mối t́nh tay ba, giữa một ông thày, một học sinh nam và một nữ sinh.

 

Thày chủ nhiệm bảo cô ở lại sau giờ văn, thày dịu dàng hơn bất kỳ lúc nào, thày nói rất nhiều, cô chả hiểu thày nói những ǵ, chỉ nhớ thày hỏi cô đă vào thăm T. hay chưa? V́ thày bận quá, chưa vào thăm được.

 

Có một chiều, hai người công an đến gặp cô, hỏi cô đủ mọi chuyện trên đời, ví dụ cô có biết T. viết thư tuyệt mệnh không, trong thư chửi rủa thày chủ nhiệm bằng những lời hết sức hỗn láo, cô có hay đi chơi với T. không? Cô và thày chủ nhiệm thế nào? Cô nhớ cô chả biết nói năng ǵ, phần lớn thời gian của cô dùng để…khóc, v́ cổ họng cứ nghẹn lời, trước bao nhiêu câu hỏi dồn dập, bất ngờ, không thể đoán trước.

 

Cuối tuần đó, trường cô tưng bừng tham gia dạ hội của thành phố, được tổ chức trong một vườn hoa lớn giữa trung tâm, dù đă mắc thêm đèn xanh đỏ,vàng trên các cành cây, cảnh vật vẫn tối om, bọn học sinh tỏ ra rất biết ơn thứ ánh sáng mờ tỏ này. Khắp nơi nhạc xập x́nh lẫn trong tiếng nói cười râm ran của học sinh các trường đổ đến.

Cô bỏ về nhà, sau khi đi lang thang vài chỗ với Hiền, nghe sau lưng thỉnh thoảng một giọng th́ thào: đấy, nó đấy, một mối t́nh tay ba, ghê không, yêu cả thày giáo…

 

Một buổi sẩm tối, cô ghé vào bệnh viện, chỗ T. nằm.

Có lẽ đến lúc đấy, những hốt hoảng, sợ hăi và cả đau đớn nữa trong cô đă trở nên chai lỳ, cô mới dám đến t́m T.

Bước vào pḥng, cô thấy nhiều đôi chân trắng toát, bó bột treo lên những cái khung, đặt ở cuối giường, hoặc giữa giường.

T. là một trong số đó, thấy cô, cậu ta ngoảnh mặt đi. Cô đứng dưới chân giường, nh́n T. chằm chằm, cổ nghẹn lại, sắp sửa bật khóc, không để ư có một người khác đứng đầu giường, cứ nh́n ḿnh chằm chằm, từ lúc cô đến.

Đấy là anh trai T.

Thấy cô bắt đầu sụt sịt, anh của T. đến và rủ cô ra ngoài.

 

Đứng dưới ánh đèn nhợt nhạt ngoài phố, anh kể cho cô nghe T. vào bệnh viện lúc nào, lá thư T. viết để lại, đúng là chỉ chửi rủa thày chủ nhiệm. Khi cô không ngớt sụt sịt khóc và nói đấy là lỗi tại cô, đă nói cho thày biết, anh trai T. ngạc nhiên bảo, cậu ta không hề  viết, hoặc nói một lời về cô. Nhưng theo anh, cô không có lỗi ǵ.

Thế là sẩm tối nào, anh trai của T. cũng đạp xe qua nhà cô, đợi cô lấy xe đạp, xin phép cha mẹ, và hai người đạp xe song song cùng đến bệnh viện thăm T.

Vốn không ngu ngốc cho lắm, cô nhận ra, chàng sinh viên đại học - anh của T.- bắt đầu săn sóc ḿnh một cách chu đáo như thế nào.

Những ngày đó, cô nhớ, ḷng ḿnh câm lặng, chỉ buồn vô cùng là buồn. Cô hay trèo lên sân thượng của khu nhà tập thể, và hát. Khi nào buồn, cô đều hát, càng buồn càng hát nhiều hơn. Bài hát lúc đó cô thích nhất, một bài dân ca Nga: ”ngoài hiên gió nhẹ đưa lắt  lay muôn đóa anh đào…” Cô hát đi hát lại nhiều lần.

 

Một hôm, cô tựa vào bờ tường trên sân thượng, say sưa hát và ngắm nh́n những ṿm lá cây lim cao vút đến tận mây xanh. Ḷng vô cùng buồn bă, cô không hề để ư, anh của T. đă đến từ lúc nào và ngắm nh́n cô từ một góc sân tối om.

Nghe tiếng chân người, cô quay lại, thấy anh của T. tiến lại gần, đôi mắt long lanh, và nụ cười bừng sáng trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

Cũng cần phải nói thêm: T. trông xấu xí bao nhiêu, anh trai của cậu tuấn tú bấy nhiêu, T. vụng về lóng ngóng bao nhiêu, anh trai của cậu khéo léo bấy nhiêu, T. đứng trước cô bao giờ cũng như một kẻ muốn chui quách xuống đất, anh trai cậu trái lại, luôn đón ư và  biết chiều chuộng cô từng ly từng tư.

Lúc đó, anh tiến sát đến bên cô, dịu dàng nói nhỏ vào tai cô:

-         Người ta đồn thằng em anh vướng vào mối t́nh tay ba cũng đúng. Em đẹp quá. Anh yêu em.

              

                Lời tỏ t́nh đầu tiên cô nghe trong đời, lúc cô mười bốn tuổi.

Cô nhớ, cô lùi sát vào bờ tường và hét lên:

-         Không đúng! Tôi ghét lũ đàn ông các người lắm!

 

Và lách qua người anh, cô lao thật nhanh, đâm bổ từ cầu thang, xuống phố.

(2008-09-26.HN)