TẮM TIÊN

 

                                                    TẮM TIÊN

                                                          (Truyện ngắn)

 

 

-         Alo! tớ bắt đầu xuất phát đây, cậu chuẩn bị xong chưa?

-         Ok, đợi nhau phía cửa rạp Xiếc nhé. Chào!

Lần nào buổi tắm tiên ở bể tắm nước khoáng nóng nổi tiếng trong thành phố cũng bắt đầu bằng một cú điện thoại như thế.

Cô bạn tôi ở khá xa trung tâm, mỗi lần hẹn nhau nó phải phóng xe vào thành phố, c̣n tôi chỉ cần đủng đỉnh xuống metro, đi vài bến là đến bể tắm, nhưng lần nào tôi cũng đến muộn.

 Thế mới biết kết quả cuộc thi chạy của Rùa và Thỏ là một chân lư: thằng Thỏ cậy chân dài không thèm chạy, c̣n từ tốn hái hoa bắt bướm, khiến em Rùa -tuy mướt mồ hôi- nhưng lại là kẻ đến đích đầu tiên. Tôi bảo.

-         Từ đó suy ra…- tôi nói tiếp.

-         Từ đó suy ra cái ǵ?- cô bạn tôi bực ḿnh v́ đợi, nhưng bản tính ṭ ṃ muôn thuở của nàng mạnh hơn.

-         Từ đó suy ra chân lư: sinh ra thế nào chết đi thế ấy, chả ai thay đổi cái ǵ hết. Hihihihihi…

Hai đứa cố gạt ba lô túi xách, đeo kín cả hai vai sang một bên để dí mặt đồng hồ nhựa đeo ở cổ tay vào nút đỏ trên máy. Nút đỏ chuyển xanh, người bước lọt vào nhưng túi ở lại, đành quay đầu loay hoay h́ hục gỡ. Lần nào cũng vậy, dù cả hai ư thức đến mấy, cũng vẫn mắc kẹt, có lẽ đây là nghi thức vượt cản đầu tiên của tắm tiên chăng?-tôi bảo

Cô bạn phản đối: Đâu, nghi thức đầu tiên là bọn ḿnh mua vé chợ đen, giá rẻ một nửa với điều kiện không nh́n thấy người bán và cấm hỏi lư do …

-         V́ sân khấu có hậu trường, nên đời sống có chợ đen. – Tôi kết luận.

Xuống tầng ngầm, một hành lang hẹp chạy dài: trái là pḥng thay đồ dành cho đàn bà,  phải dành cho đàn ông. Dùng cabin trên tầng một phải trả thêm tiền. Chúng tôi thử một lần,  cabin vừa chật vừa tối. Pḥng thay miễn phí chia từng ngăn không cửa, với ba tầng tủ  dễ chịu hơn nhiều.

 Mở cửa bước vào, đụng ngay một loạt các nàng Ê-va  cao, thấp,  béo, gầy, xấu, đẹp, già, trẻ, chân đất, tóc xơa, những tấm thân trần từ góc pḥng nọ sang góc pḥng kia bay theo những mảnh vải sặc sỡ như cánh bướm, cuối cùng biến ra khỏi cánh cửa sắt nặng với ríu rít trên môi thứ ngôn ngữ chỉ các nàng hiểu.

Bước lên tầng trên, mở cửa bước ra một bờ hiên chói chang nắng gió. Bên những dăy bàn dài che ô sặc sỡ, kẻ uống bia, người ăn bánh, kẻ mút kem, dưới chân họ, lũ bồ câu quanh quẩn kiên nhẫn chờ đợi. Lũ thanh niên bán sau quầy büfe da rám nắng chỉ mặc quần bơi hoặc hai mảnh bikini. Đi đi lại lại gần đó là mấy nhân viên hướng dẫn tập thể dục chữa bệnh mặc quần áo trắng.

 Từ hiên bước xuống là mảnh sân h́nh bầu dục cực kỳ rộng, hai đầu chứa hai bể bơi tṛn, có ṿi phun nước ở giữa, một bể bơi dài ngăn nhiều luồng chiếm trọn phần trọng tâm của sân. Những bức tượng đá đẹp tuyệt trần, khắc h́nh các vị thần, các nàng tiên, các con vật quây quần hoặc đang ôm ấp vỗ về  nhau trang trí khắp sân.

 Khắp sân, dưới những gốc cây lớn người ta kê những ghế dài nâu bóng, xa hơn chút nữa,  xếp thành chồng là những chiếc ghế trắng có thể ngả thành giường. Bước qua mảnh sân khô này là những bậc tam cấp lớn dẫn lên một ṭa nhà lớn quây xung quanh sân, một kiến trúc cực kỳ diễm lệ nối liền nhau, trông như từng ṭa lâu đài với các dạng kiến trúc khác hẳn nhau ghép lại.

Bước vào ṭa lâu đài này, tha hồ ngắm những bể bơi đủ h́nh dáng, nhiệt độ nước khác nhau, từ thấp tới cao, xen kẽ với những bể nước lạnh , những ṿi tắm hoa sen , những pḥng tắm không cửa và có cửa, các pḥng sauna  cũng đủ loại nhiệt độ từ thấp tới cao.

Hai đứa lập tức chui vào pḥng sauna hơi. Đẩy tấm cửa mica nặng trịch bước vào, một làn hơi mù mịt xộc ra, không nh́n thấy ai, thấy ǵ hết, chỉ đột nhiên thấy ḿnh ch́m nghỉm giữa một không gian nóng bỏng, ướt đẫm. Định thần một chút, thấy lờ mờ hai dăy ghế dài hai bên, hai đứa lần ṃ ngồi xuống, chạm vào một thân h́nh đang ho khù khụ Tôi hít một hơi thật sâu rồi thở ra khoan khoái, ập vào phổi một làn hơi vô cùng ấm áp.

Người ta ngồi im lặng giữa làn hơi nước mịt mù. Da thịt như một bông hoa từ từ nở, ai nấy nhắm mắt lại v́ cảm thấy nước dâng ngập tṛng mắt, trong khi miệng lại tự hé mở như một con ṣ bị đặt lên than nóng. Tôi dựa lưng vào thành ghế nóng đẫm ướt, mắt nhắm, đầu hơi ngả ra sau: đê mê… từ đê mê viết trên giấy đây? Ngôn từ cần thiết để diễn tả cảm giác, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một kênh trung chuyển gián tiếp - tôi cười thầm.

Hơi nước bốc mù mịt, ngấm vào từng lỗ chân lông, từng sợi tóc, toàn thân nở ra, mềm đi, cảm giác bắt đầu TAN là sự giải phóng đầu tiên khỏi thân xác nặng nề chăng? cái cảm giác ấm áp toàn thân trong bầu không khí đầy nước này từng có ở đâu? hay đây là cảm giác khi c̣n nằm trong bụng mẹ của con người? Mọi việc đều Có thể đôi khi chỉ v́ ta Không thể đủ thời gian  nhớ lại quá khứ.

Rời khỏi pḥng sauna cần dúng ngay nước lạnh. Cô bạn tôi lư luận: để giữ lại hơi ấm trong người. Nắm được lư thuyết, nó nhảy ngon lành xuống bể nước lạnh toát như băng, trong khi tôi vừa dúng chân, rụt ngay về tức khắc. Và chưa bao giờ đủ can đảm thực hành. Bởi mơ hồ lư thuyết. Tất nhiên rồi.

Mặt mũi đỏ bừng, tóc xổ tung trên vai ướt đẫm, khoan khoái như thể vừa được khen, hai đứa rủ nhau ra bể bơi ngoài sân. Đây là nơi cả hai ưa thích nhất, trọng tâm của những buổi tắm tiên. Nước trong bể tắm này nóng rực, người ta bảo không ít hơn 50 độ, những bậc thang rộng dẫn xuống bể có tay vịn bằng đồng, trên bệ cao là những chậu hoa đỏ rực viền quanh. Dưới những chậu hoa, các ṿi nước chảy liên tục.

Tôi rất yêu thích nghi lễ đầu tiên của ḿnh là sà xuống ṿi nước, ngả đầu ra sau, hứng làn nước tuôn thật mạnh lên vai lên cổ, lên tóc, sau mang tai, trên đỉnh đầu, và sau cùng tràn khắp mặt, như thể muốn xóa hẳn ranh giới giữa tôi và nước. Cô bạn tôi lại lư luận: nước và lửa là hai thứ cần nhất cho đời sống, bởi vậy cậu xuống nước dễ chịu là tất nhiên rồi.

Nhưng, tôi bảo nó: con người toàn sống trong những cần thiết tất yếu của đời sống, nghĩa là mặc nhiên hưởng thụ những thứ trời cho, nhưng có bao nhiêu người biết hưởng thụ hết?

Nó căi: làm sao hưởng thụ hết được?

Tôi bảo: Hưởng một thứ cho ra đầu ra đũa là biết hưởng thụ hết đấy.

Này nhé: h́nh như chỉ nằm đây, giữa đất và trời, tao mới hưởng toàn diện một sự việc mang tên: XẢ. Tao xả toàn thân, trước hết là cái đầu, tao chẳng nghĩ ngợi ǵ. Và cơ thể tao cứ để nó bập bềnh trên mặt nước như nó muốn. Tao chỉ ngắm, chỉ ngắm mà thôi.

Ngắm bầu trời xanh ngắt, hôm nay không một gợn mây, v́ hôm nay là một trong những ngày hè nóng nhất, mày nh́n ḱa màu xanh ngắt này ( tuy  xuyên qua màu nâu kính râm) sau gần gũi với ḿnh đến thế? những hôm đầy mây, mày nhớ không, tao có thể tả cho mày trăm h́nh dạng của mây, h́nh dạng nào cũng đẹp và sinh động xiết bao. Tao không thể bịa ra sự âu yếm ấy khi tao ngắm mây trắng bay lững lờ trên nền trời xanh. Vậy nó phải là cái ǵ chứ?  chắc nó là nền của cái đẹp, nó làm tao nhớ đến những ǵ tao yêu quư và nhớ thương.

Giờ đây tao biết rồi: tập trung toàn bộ con người ḿnh vào đúng một việc đang làm, đấy là xả, và cũng là hưởng. Hoàn toàn. Ḿnh biến luôn thành sự việc ấy….

-         Lải nhải cái ǵ thế?- cô bạn tôi đánh thức tôi dậy ngay bên tai- Cậu nh́n kia ḱa, cái thằng mà cậu bảo nó” sống dai như đỉa” đang bơi giữa ḍng kia ḱa.

Nó vừa cười khúc khích vừa hất đầu chỉ cho tôi. Một người đàn ông mắc bệnh khoèo cả sống lưng lẫn chân tay, khi bước đi toàn thân anh ta giật giật, đầu vừa ngoẹo vừa chúi sang một bên, đầu gối ḷng kḥng, xiên xẹo, toàn thân anh ta là những đoạn cành cây cong chắp vào nhau, giữ cho cái đầu lỏng lẻo không bao giờ dựng thẳng.

Lần nào hai đứa đến bể tắm này cũng gặp anh ta, bơi rất lâu, rất b́nh thản, cái đầu anh ta trên mặt nước nằm im, nghiêng nghiêng, giống như anh ta đang lắng nghe nước nói câu chuyện ǵ đó. Một h́nh ảnh của hạnh phúc không lời.

Tôi gối đầu trên một bậc thang, nước ngập đến tai, thả thân h́nh xuôi bập bềnh trong nước và ngắm. Qua cặp kính râm, thấy h́nh ảnh xă hội người thu nhỏ trong cái bể tắm này chợt lùi xa, cứ như thể chẳng liên quan ǵ đến ḿnh, nhưng lại rất quen thuộc, v́ bản thân những h́nh ảnh ấy tự thuyết minh.

-         Cậu nh́n ḱa, đôi vợ chồng già khó tính lần trước cau có với tớ v́ tớ làm bắn nước lên họ, đang ngồi với cô con gái khá xinh. Lần này cũng đang cau có, họ đang gắt nhau ḱa.

-         Đúng là một lũ ngốc, bỏ tiền ra để vào đây căi nhau tiếp. Sự căng thẳng gia đ́nh đúng là liều thuốc độc mạnh nhất. Chừng nào c̣n dính vào nhau thế kia c̣n căng thẳng! Sao không tách ra mỗi người một phương cho rồi?

-         Thế mới gọi là gia đ́nh! Thế mới gọi là bi kịch giới tính! thế mới gọi là tấn tṛ đời! Thế mới gọi là ḷng quyến luyến và nghĩa vụ của t́nh thương! hay thật: phải nói giống người cực kỳ thông minh và có ư thức. Đến nỗi quyết tâm cùng chịu đựng để có cơ hội gọi đúng tên sự vật. Hahahaha…

Tôi cười sặc sụa, ngồi nhỏm lên. Phía bờ bên kia cạnh tay vịn, người ta kê một cái bàn lập lờ dưới nước, vài ông già xúm xít xung quanh bàn cờ, tóc trắng tung bay hoặc da hói đỏ tía lên dưới nắng. Tuyệt nhiên không một bóng phụ nữ tham dự.

 Những người đàn bà lớn tuổi hoặc nhẫn nại ngâm nửa người dưới nước, tay chống cằm nh́n xung quanh, hoặc im lặng ngâm ḿnh ngập đến cổ giữa ḍng, không nói không rằng.

Bọn thanh niên ôm cổ nhau dưới nước, hôn nhau, âu yếm nhau hoặc quây thành ṿng lộn nhào, giơ chân lên trời, nằm ngang trong ṿng tay, hoặc tṛ chuyện cười rinh rích. Nhắm mắt lại thả ḿnh trong nước, chỉ nghe bên tai những ngôn ngữ xa lạ. Đến bể tắm khoáng này đa số là người nước ngoài, rất đông người già, sau đó là bọn thanh niên, trẻ con ít nhất.

Đủ các màu da, đủ các màu tóc, đủ dạng tóc và sống mũi, những thứ nổi bật nhất trên những cái đầu nhấp nhô ch́m nổi trên mặt nước. Có những chiều hoàng hôn, khi ṿi nước phun giữa bể ngừng lại, mặt nước trở nên êm đềm lặng lẽ, trong ánh nắng rơi rớt nhợt nhạt trên mặt nước, chỉ c̣n thấy nhấp nhô những cái đầu khác nhau, không liên quan ǵ đến nhau, gợi cảm giác tuyệt vọng vô tận câu chuyện về chàng thành niên bơi ra giữa biển suốt đêm chỉ v́ nh́n thấy một mái đầu thiếu nữ, câu chuyện Csáth Géza đă viết.

Sự liên tưởng của linh hồn con người thật kỳ diệu, làm sống động tất cả những ǵ nhỏ bé nhất, trôi qua rất lâu rồi trong kư ức, chỉ đợi h́nh ảnh đối chiếu một ngày bất chợt hiện ra, để con người tưởng ḿnh chưa bao giờ ra khỏi miền xa vắng cũ.  Nhưng đấy có phải cũng là xiềng xích vô h́nh của con người không?

Tôi nằm dài trên bậc thang cao nhất, dưới lưng nước xiết, một cánh tay buông thơng theo ḍng nước, cảm thấy gáy ḿnh ngập ấm, và bên tai nghe tiếng nước róc rách chảy vào những cái khe cạnh thành bể. Mắt nh́n thẳng lên bầu trời cao trong vắt, đôi lúc những cánh chim xoải dập dờn lướt qua, hoặc một chiếc máy bay lao qua vun vút, cảm thấy ḿnh tan ra ḥa vào nước, b́nh yên, không muốn cất lên bất kỳ âm thanh nào hết.

Lúc sau tôi chuyển tư thế nằm nghiêng, gối đầu lên cánh tay gập lại, nghe thật kỹ tiếng nước chảy róc rách, rồi nhỏm dậy bảo cô bạn:

-         Tớ đă h́nh dung ra ḿnh nằm dưới mồ trong ḷng đất và nghe thấy tiếng nước chảy như thế nào qua quan tài, khi trời mưa.

-         Ối zời ơi!- bạn tôi thốt lên.

-         Bởi vậy, tớ sẽ di chúc lại: hăy đốt xác và cho tro vào một cái b́nh trong có nước, dẫn xuống đất. Người sống nghe xong một bài hát là nắm tro đó chảy hết xuống ḷng đất. –tôi bảo- Tớ đă dự một đám tang như thế.- Ngừng một lúc, tôi nói tiếp: sẽ là một bản nhạc của Bethoven, hẳn rồi.

-         Ối zời ơi!

Hai đứa cười, nhỏm dậy rủ nhau vào sauna tiếp.

 Lần này đến pḥng sauna thảo dược, không nóng lắm và cả căn pḥng cứ lan tỏa một mùi hương man mác.

 Đến pḥng sauna này, hai đứa sợ nhất đụng phải ông” Bóng hơi”. Một người đàn ông có nước da đỏ tía như gà chọi, thâm thấp, khỏe mạnh. Ông ta luôn luôn mang theo một cái dây, một đầu buộc chặt vào một quả bóng không căng lắm, đầu kia ông nắm chặt trong ḷng bàn tay.

Đến pḥng sauna thảo dược, trước mặt đám khách xông hơi ngồi kín trên các hàng ghế xếp cao dần như khán đài, ông ta bắt đầu làm động tác trồng cây chuối, đầu đặt lên trên quả bóng, miệng ngậm chặt cái van của đầu dây, hai tay dang ra, hai chân giương thẳng lên trên trời, và bắt đầu thổi. Quả bóng từ từ phồng lên, ông ta từ từ đỏ tía hơn, rồi đến khi quả bóng căng tṛn, ông ta hạ chân xuống, đứng dậy. Đám khách xông hơi thở đánh phào.

Tôi rất tránh gặp ông” Bóng hơi” này, có cái ǵ đấy đe dọa vô h́nh trong màn biểu diễn của ông ta, hay Thượng đế nhờ ông truyền thông điệp nói về sự bấp bênh của nỗi vô tư con người?

Gặp ông ta, hai đứa kéo nhau sang pḥng sauna ánh sáng, hoặc vào một pḥng sauna hơi khác rất nóng cô bạn tôi đặt tên là Địa ngục. Tôi vào được vài giây bật ra ngay. Lục phủ ngũ tạng của tôi không chịu nổi. Cô bạn tôi ngược lại, chịu rất lâu. Tôi rất kinh ngạc về điều này. Có vẻ như những ǵ thần kinh tôi chịu đựng bền bỉ hơn th́ ở cô bạn tôi ngược lại. Rút cục Thượng đế  muốn cho loài người biết cảm giác sở hữu là ǵ?-  là buộc phải sở hữu trước tiên những đặc tính chẳng giống ai của chính  ḿnh.

 Mùa hè, hai đứa không màng tới các bể tắm nhiệt độ khác nhau trong nhà, mà chỉ nhăm nhăm nằm trong mấy cái bể ngoài trời, vừa ngắm bầu trời vừa lăn ra ghế trên sân mơ màng nửa thức nửa tỉnh, hay lang thang ngắm thiên hạ, hoặc  đếm xu mặc cả với cậu bán büfe để mua đủ hai cốc nước.

Đôi khi cả hai dẫn nhau đi ăn trên hiên, dưới những chiếc ô sặc sỡ và ném thức ăn cho lũ chim bồ câu, để ngạc nhiên phát hiện: bọn biểu tượng cho ḥa b́nh này không thèm ăn hoa quả, và bánh mỳ, chỉ đợi những mẩu thịt nhỏ ném ra.

Có lúc mỗi đứa gặm một cây kem sữa thật to, vừa ăn vừa giải thích hè bao giờ tớ cũng giảm cân, chúng ḿnh không sợ hè, chỉ sợ nhất mùa đông.

Mùa đông, sướng nhất là nằm ở bể nước nóng 50 độ ngoài trời.

Ai nấy đầu bịt kín bằng vài lần mũ, bởi nhiệt độ lúc đó là âm hoặc vài độ dương, tuyết bay trắng xóa. Nằm trong bể nước nóng mù mịt, trời càng lạnh hơi nước bốc càng dày đặc, ngập cả thân trong nước ngửa cổ ngắm tuyết bay tung tả trong không gian, rơi tối tăm mắt mũi, bầu trời lúc đó màu ghi, đèn chiếu sáng khắp nơi, ai có thể tin đấy là trần thế? Nhưng cũng không thể là địa ngục, bởi cảm giác hân hoan nh́n cái đẹp quá gần, lẩn vào giữa cơ thể ḿnh, chỉ có thể hoặc ḿnh không tồn tại trên đời nữa rồi, hoặc đây là xứ sở khác không phải trên quả đất…

Từ từ hai đứa nhận ra: từ giờ tắm thứ tư trở đi ḿnh bắt đầu thay đổi. Cái ǵ cũng phải đủ thời gian của nó là thế. Cơ thể  như mảnh vải dúng vào nước-hong khô- dúng nước-hong khô nhiều lần, bắt đầu đổi chất. Da săn lại, người nhẹ bỗng và đầu hoàn toàn rỗng.

Từ giờ đồng hồ thứ tư đến giờ thứ sáu, hết cảm giác nặng nề, vật vờ khi mới bước vào bể bơi. Không nhớ chút nào ḿnh đang ở đâu, cần làm ǵ, sẽ sống tiếp ra sao, cái ǵ đợi ḿnh, ḿnh đợi cái ǵ nữa…

Không có ǵ hết, chỉ cảm thấy ấm áp, từ trong ra ngoài và từ ngoài vào trong…

Lúc này giống như cái đồng hồ được lau đẫm mỡ, có thể tháo toàn bộ phụ tùng ra trong chớp mắt và lại lắp vào chớp mắt toàn bộ.

-         Cậu biết tớ cảm thấy ǵ không: không phải chỉ tan tành mà c̣n là tơi tả

-         Không, không chỉ tơi tả mà c̣n ră rời, vụn nát và trên tất cả, thật kỳ diệu:  vẫn là một khối cực kỳ chặt chẽ, như miếng bột mỳ gạn đi gạn lại trong nước, trong vắt đến  nước  sau rốt, người ta thường gọi là cái ǵ ấy nhỉ?

-         Ḿ căn!

-         Đúng rồi! Xả toàn bộ là hưởng toàn bộ, là biến thành ḿ căn để dâng đức Phật ăn chay đấy cậu ơi!

                                                                    Nguyễn Hồng Nhung

                                                                   ( Budapest. 2011.08. 27)