WASS ALBERT

                                               THẦN CHẾT

 

 

Ta mường tượng

cái chết như một đêm tân hôn vĩ đại

một  ṿng tay ôm thiêng nhất, đầy chất người.

Không phải nỗi đau: làm quên đi nỗi đau

Không phải sự khủng khiếp: đuổi xua sự khủng khiếp.

Và nhiều hơn cái Đẹp

nhiều hơn T́nh Yêu

nhiều hơn cả cái Tốt:

Ân Sủng.

 

Ta mường tượng

nếu một mai sự hỗn loạn đuổi, săn

và nỗi đau thẳm sâu

khiến ta không chịu nổi:

sẽ có một người quen áo trắng đến bên

lặng lẽ dịu dàng cúi xuống hôn môi

làm dịu đi trái tim ta cuồng loạn,

và chỉ nói đúng một câu: các người hăy im!

 

Thế là mọi cử động bặt im

thế là mọi đớn đau chấm dứt

chỉ sự b́nh yên quên khổ đau c̣n lại

chẳng ư chí, chẳng máu, chẳng nước mắt tuôn,

chẳng c̣n ǵ khác.

 

Nhịp đập trái tim th́nh thịch lặng dần,

và nàng con gái câm của vô tận những giấc mơ

khóa môi ta bằng nụ hôn nồng nàn say đắm.

Vào một đêm, nàng sẽ đến, hỡi người t́nh,

nữ thần Chết với dung nhan kiều diễm…

 

NGUYỄN HỒNG NHUNG dịch từ nguyên bản tiếng Hungary

( Budapest. 2016. április 30.)