BIẾC T̀NH
Nguyễn Nguyên An
Tập thơ b́a gỗ nhỏ bé xinh xẻo như bàn tay cô gái, do Nhà xuất bản Thanh Niên ấn hành năm 2008 mở ra một cánh cửa của hai tâm hồn đang chín độ yêu, đang trải ḷng lên trang giấy hồng ẩn hiện nhiều đoá hồng phai. Hăy nghe hai nữ tác giả chạy bốn ḍng chapeau:
“Hồng Nhung là chị, qúa đỗi đàn bà
yêu nào có tuổi, yêu nào mải mê...
Phương Giang là Em, khát yêu khát sống
muôn nẻo kiếm t́m, t́nh mộng men say...”
Tôi gơ cánh cửa Hồng Nhung và... cánh cửa... mở:
“Phục sinh tháng ba
“Cần một bàn tay kinh khủng.
anh,
sẽ tháo gỡ từ vai em nhưng dải lụa làm duyên,
da em mịn hơn lụa, anh chẳng cần tháo gỡ.
anh đặt môi đi,
bờ vai em đang đợi,
phục sinh
...
Không có bàn tay anh
xoa vai lụa
Em hôn tên anh trên trang giấy
Lạnh vai”
Sự cần thiết của “Phục sinh tháng ba” như thế sao trong “Hồng Sắc” lại tim tím nỗi buồn:
“Anh muốn tin những chiều tím xưa
vẫn biêng biếc tím
sau dăy sương lung linh mờ ảo
sông, núi, cỏ, hoa
vẫn lặng lẽ, cạnh nhau
Anh vẫn muốn t́m
Những chân trời hoàng hôn rực đỏ
Lá phong cuốn bụi,
đỏ ối buồn.
Những sắc áo chia ly,
...”
Đọc hết những bài thơ: “Phục sinh tháng ba, Tâm trạng khi yêu, Thanh thản, Hồng sắc, Lời của chữ, Say, Những mảng linh hồn, Tạ từ, Chào đông nhé”. Dường như tôi nghe được tiếng ḷng tha thiết, sâu lắng của Hồng Nhung len vào trái tim tôi một nỗi xao động bối rối; câu chữ ấy sao con người ấy như mốn gánh hết về ḿnh niềm tuyệt vọng tím biếc mà kiên định thế kia?
Bước ngập ngừng vào cánh cửa Phương Giang, bỗng ngợp hồn bởi t́nh em nông nổi, cháy bỏng đam mê và cao thượmg. Hăy lạc vào:
“Cỏ
Anh chạm vào em
Những ngón tay
Dạo chơi
Nô đùa
Vồng ngực ấm
Căng tṛn
Em khát lắm
Môi anh...
Anh lại chạm vào em
Những ngón tay
Mải miết
Kiếm t́m
Vùng đất cấm
B́nh nguyên xanh
Bí ẩn
Cỏ mượt
Nước tràn đầy
Nhựa sống
Sinh sôi
Oằn ḿnh thèm
Lửa anh
Cuồn cuộn cháy
Ta...
Ch́m vào
Mê thỏa
Ta!!!
Rồi “Khát, Men, Nên, Cháy, T́m, Ai, Gửi, Quên, Say, Hỏi, Cỏ, Dối, Mộng, Chào, Nửa, Muộn, Đợi, Yêu”. Tôi dừng lại ở
“Gửi
Gửi anh ấy lại cho em
Người con gái đến sau
Nhưng giờ là hiện tại
Anh hay húng hắng ho
Khi trời trở lạnh
Em nhớ quàng khăn
Giữ ấm cho anh
...
Em gái bé nhỏ ơi!
Ta gửi anh ấy lại cho em
Đôi lúc buồn
Sẽ đánh cắp của em
Rồi lại trả về em
Nguyên vẹn
...
Em gái!
Mái tóc dài hiền dịu
Đôi mắt tṛn sáng trong
Hạnh phúc rất gần
Nếu biết... em ơi!
Ta gửi anh ấy lại cho em...
Nhập vào thơ, tôi thấy TA đă yêu nồng thắm và cay đắng nhận ra rằng anh không phải người đàn ông riêng ḿnh, nhưng vẫn cao thượng trao gửi cho ai khác bằng những lời đau thắm, cam chịu và bản lĩnh.
Tập thơ Hồng Nước của hai nữ tác giả Hồng Nhung & Phương Giang là một cánh cửa để ngơ, một cuộc chạy t́m ủ ê thất vọng nhưng không dễ ǵ chạm tới. Một tập thơ có nhiều bài hay, hay ở đây không hay theo người khác mà hay của một người có hơn nửa đời lặn lội trong cánh đồng ngầu đục phù sa chữ nghĩa, đọc thấy hay là hay, chớ chả cần phải lư giải tại sao hay... Ngoài ra ở Phương Giang c̣n cách rút tít lạ, chỉ một chữ và hoạ sĩ thiết kế tập thơ này có nét độc đáo ở b́a gỗ, giấy hồng, có hai trái tim cho thơ trải ra, không ai trước, ai sau, không ai trên ai dưới, b́nh đẳng tŕnh người đọc. Mời người đọc đồng hành cùng hai nữ tác giả...
Huế, tháng 04 năm 2009
N.N.A