NguyenThiThanhBinhTuyetTan

 

KHI TUYẾT TAN

 

     Cứ mỗi lần tuyết xuống là tôi không thể ngồi yên một chỗ. Tôi yêu tuyết, đă đành. Nhưng điều ǵ thúc đẩy tôi băng hết khu phố này qua khu phố nọ, giữa một vùng không gian trắng xóa chắc chỉ trời hiểu được. Đi lang thang vô định cho đến lúc môi thật tím, tay thật cóng, tôi mới chợt nhận ra là chẳng bao giờ ḿnh kịp mang theo áo ấm. Cứ như thế nếu lỡ chậm chân, những chùm hoa tuyết ảo diệu của tôi sẽ bị mấy sợi mặt trời mỏng mảnh bên kia núi hiện hồn về nuốt trọn.

     Có điều sáng hôm đó th́ lại khác.

     Tôi ra khỏi nhà, t́m đến với tuyết sau khi đă trang bị cho ḿnh khá đầy đủ khăn quàng áo ấm, cà phê, ô mai và một chút nhạc rầu rĩ trong xe. Thật ra với một ngày trời như thế, chỉ có những người không điên nhẹ cũng điên nặng như tôi mới chui đầu ra khỏi nhà. Thành phố càng tê liệt đi trong cơn băo tuyết, tôi càng cảm thấy con đường trước mặt như mời gọi tôi t́m tới một vùng thân quen lạnh buốt nào đó của tiềm thức. H́nh như khi nghe Ngọc ở xa than thở về ông anh dở chứng của nó, tôi cũng không hiểu sao ḿnh bỗng nhận lời "vấn an" hộ.

     Tôi xuống giọng với Ngọc trong điện thoại:

     - Một người điên cở tao, mà phải chịu khó đi an ủi một người khùng khùng giựt giựt loại ông anh mày, th́ đời kể như hết thuốc chữa rồi.

     Con nhỏ cười vang của đường dây viễn liên:

     - Mày đừng làm tao mủi ḷng muốn... cười chứ. Thật ra tao nghĩ chỉ có mày may ra mới hiểu được tâm trạng kỳ quặc của ông ấy.

     - Tao có phải là nhà tâm lư học đâu.

     Tôi trả lời Ngọc và ḷng bỗng dấy lên vô số những dấu hỏi về thân phận riêng tư của người đàn ông và của chính ḿnh. Làm thế nào một người vừa chết đuối như tôi lại có thể dang tay cứu vớt một người cũng vừa đắm tàu như ông ta. Ông ta và tôi, mỗi người đều đă đi qua trong cuộc đời với mớ hành trang lỉnh kỉnh những bóng với h́nh, những ước mơ và những thất vọng, những khước từ và những mời mọc, những gặp gỡ và những chia ly, những bắt đầu và những chấm dứt... Đời sống tưởng chừng chẳng c̣n một niềm vui nào le lói chờ đợi tôi ở cuối đường hầm kia. Vậy mà không hiểu sao tôi lại bằng ḷng tới đó. Tới để an ủi ông ta như Ngọc yêu cầu. Tới để cùng thắp lên một chút ánh sáng từ vùng bóng tối đơn độc kia. Kể cũng lạ!

     Buổi sáng ngắm nghía ḿnh, suưt nữa tôi đă từ bỏ ư định đến thăm Tường, ông anh "ngàn năm không thấy bóng mặt trời" của Ngọc (gớm, cô bạn tôi chuyên môn cố t́m những tiếng thật kêu để diễn tả trạng thái cực kỳ cô đơn này). Nỗi xanh mướt từ những đêm không ngủ đă làm tôi hết sức lạ lẫm ḿnh trong gương. Ngọc đă chẳng năn nỉ tôi giục hết thuốc ngủ vào thùng rác nhưng Ngọc đâu biết từng đêm rồi từng đêm, tôi đă c̣n phải dùng đến "morphine" mới dỗ dành được những cơn đau ṿ xé ḿnh dữ dội.

     Tôi sắp chết và Duy đă vô t́nh bỏ đi. Tôi hiểu Duy cũng đâu thể chịu đựng măi những tính khí bất thường của con người bệnh hoạn như tôi. Duy bảo tôi không chỉ đau ốm liên miên về thể xác, mà c̣n làm khổ Duy bằng những ray rứt chán chường về tinh thần. T́nh yêu nếu không mưu cầu được hạnh phúc th́ níu kéo nhau làm ǵ. Âu cũng là lư do để chúng tôi thanh thản lăng quên nhau.

     Tôi bây giờ là một xác sống, chực chờ một người nào đó, không phải là Duy, không bao giờ c̣n là Duy nữa cả, sẵn sàng lại gần để tẩm liệm tôi vào huyệt tối. Duy đi rồi, tôi c̣n ai trong đời để rỡ ràng những ước muốn trăm năm. Tôi c̣n ai, c̣n ai để cháy lên chút lửa cuối cùng của sự sống thoi thóp.

     Buổi sáng tôi đă tự than thở như thế. Suưt nữa tôi đă bỏ mất một cơ hội gặp Tường, người đàn ông cũng với làn da mướt xanh và chắc là cũng có vô số những đêm mất ngủ như tôi.

     Căn nhà Tường ở khá xa thành phố. Từ khi Duy bỏ đi, tôi đă phải học lái xe và đă thề rằng, việc ǵ mấy mống đàn ông làm được, phận liễu yếu đào tơ cũng phải làm được. Nhiều lúc tôi bỗng muốn trút bỏ tất cả mọi lo âu phiền muộn để yêu đời ngất ngây. Tôi muốn những điều đă xảy ra không đẹp giữa tôi và Duy thuộc về mộng mị. Ba năm bên nhau cũng chẳng khác nào chiêm bao. Chỉ tiếc thời gian tôi và Duy xa nhau chưa đủ lâu để gọi là quá khứ. Nhưng Duy đă là quá khứ, đă nhạt nḥa như sau một màn nước mắt diễm ảo. Tôi không thể giữ Duy lại như những chùm bông tuyết phạc phờ trong gió và điều không ngờ là hoàn cảnh Tường cũng gần giống như vậy.

     Phải công nhận căn nhà Tường đang sống rất hợp gu với tôi. Chỉ cần thấy sự biệt lập nằm trên một ngọn đồi thoai thoải là tôi đủ bị hớp hồn rồi. Thật ra vẻ cũ kỹ của mái nhà hoang phế cộng với những cánh cửa màu nâu buồn bă đóng kín và chiếc ghế đá tróc màu đă quyến rũ tôi một cách kỳ dị.

     Thoạt đầu tôi định bấm chuông nhưng sực nhớ lời Ngọc dặn:

     - Mày cứ tự ư mở cửa mà vào thôi. Anh Tường tao có thói quen kỳ cục là ban ngày không bao giờ chịu khóa cửa. Lúc nào cũng y như là ông ấy chờ đợi một người nào đó. Chờ mấy tên ăn cướp th́ có, chứ bà chị dâu của tao th́ đă chết mất đất rồi c̣n ǵ. Cả năm rồi chớ bộ.

     Tôi hơi ớn lạnh. Không biết v́ tuyết giá hay ư nghĩ ghê rợn nào đó lảng vảng trong đầu. Vừa đẩy nhẹ cửa, tôi đă bị chới với v́ tiếng dương cầm từ trong một căn pḥng nào đó vọng ra. Tường đó. Từ phía sau, tôi chỉ thấy mơ hồ tóc chàng để dài như tóc Chúa Giê Su, dáng ngồi ră rượi trên những phím đàn đă rối. Nghe tiếng động, Tường không thèm quay lại mà chỉ ném vào khoảng không một thoáng hơi thở nhẹ:

     - Tuyết Mai, có phải em về rồi đó không.

     Tôi đưa tay dằn ngực, chợt lạnh toát người thực sự:

     - Dạ... em là Thanh Mai, bạn của Ngọc.

     Người đàn ông vẫn không quay lại, bấm mạnh một nốt đàn nghe như một tiếng nấc và nói mê man:

     - Không. Em là Tuyết Mai của anh. Anh chờ em đă bao ngày rồi Mai ơi. Em bệnh, sao không cho anh săn sóc mà lại bỏ trốn đi đâu như thế?

     Bỗng dưng tôi muốn chạy lại ôm choàng lấy ông ta, khóc một trận đă đời trên hai bờ vai hư hao ấy. Tôi cũng đang bệnh và mong mỏi những lời êm ái ấy biết bao. Nhưng Duy đă không nói thế. Duy sẵn sàng để mặc tôi tàn rủ như một xác lá. Duy đă biến mất một cách dễ dàng hơn tôi tưởng. Điều này đă thắt vào hồn tôi một vết gút không tài nào gở nổi. Tôi hận Duy vô tả và xót xa nghĩ rằng ḿnh sẽ chẳng c̣n sức để trả thù ai. Trong phút giây tự nhiên tôi muốn ḿnh được sống trở lại, sống tràn ngập, sống vỡ bờ và sống như chưa bao giờ được sống. Nhưng dĩ nhiên là sống với một người nào đó không phải là Duy. Mà chính là một Tường kỳ lạ, đă quá chung thủy và yêu say đắm người vợ bệnh hoạn của chàng.

     Khi biết ḿnh mắc bệnh hiểm nghèo, Tuyết Mai sợ Tường đau khổ nên đă hy sinh ra đi. Nàng dối chàng, dối cả gia đ́nh nàng để Tường ngỡ rằng Mai vẫn c̣n vui sống đâu đó dù đă thay đổi. Làm như thế, Mai tưởng rằng Tường sẽ bớt xót xa hơn và sẽ chóng vánh quên đi một con người bội bạc.

     Câu chuyện hệt như tiểu thuyết v́ cuối cùng Tường đă khám phá ra sự thật. Từ đó Tường sống như một người đă chết, lâu lâu vẫn lẫn lộn giữa biên giới mộng với thực, và Ngọc bảo chắc chẳng c̣n ai có thể hồi sinh nổi Tường.

     Tôi cũng đang sống mà chẳng khác nào một oan hồn trong nghĩa địa cuộc đời. Tôi nói nhỏ như nói với chính tôi:

     - Phải chi em là Mai của anh. Nhưng em biết ḿnh không phải là Tuyết Mai. Em chỉ có trùng một tên Mai.

     Tường như sực tỉnh, quay lại:

     - À th́ ra em là Thanh Mai. Ngọc vẫn nhắc đến em hoài. Tôi vẫn sống vô hồn vô cốt như thế này, em đừng cười tôi nhé.

     Tôi trả lời thật thà mà không một linh cảm mọi sự sẽ đổi khác từ sau câu nói ấy:

     - Anh gọi em là Mai đủ rồi. Em đang bệnh và đang lạnh gần chết đây. Sao anh không chịu săn sóc một người vừa ở xa đến như em.

     Đôi mắt Tường đang mở ra lạnh lẽo, vô hồn bỗng dưng chớp nhẹ. Chàng tặng tôi một nét cười thật ấm áp:

     - Ồ phải rồi. Mai tới đây và ngồi xuống với anh. Chúng ta sẽ mở toang tất cả những cánh cửa để ngắm tuyết rơi Mai nhé. Những cánh cửa của ḷng ḿnh cũng sẽ được mở toang hết.

     Tôi hỏi ngớ ngẩn như một đứa trẻ vừa t́m thấy một tṛ chơi lạ mà không biết làm thế nào, cách nào để nhập cuộc:

     - Để làm ǵ hả anh?

     Tường đứng dậy kéo nhẹ tôi đến bên cửa sổ và nói như chiêm bao:

     - Để... sống chứ để làm ǵ hả Mai. Mai thấy không, thông vẫn xanh ngắt và vẫn tràn đầy sự sống ở ngoài kia ḱa.     Chúng ta đâu có quyền ngă quị, hàng phục cuộc đời.

     Tôi như mềm ra trong tay Tường, mơ màng:

     - Và tuyết lúc nào cũng trắng ngần cũng thơ mộng cả phải không anh?

     Chúng tôi bàng hoàng như thế trong nhau không nhớ bao lâu, và giọng Tường càng lúc càng trở nên ân cần, gọi mời tha thiết hơn. Những đóa hoa tuyết đẹp năo nùng càng lúc cũng càng nở rộ diễm ảo. Bàn tay tuyệt diệu của Thượng Đế chừng như không lúc nào biết mỏi mệt trong công việc điểm trang vạn vật. Tôi nh́n ngắm khuôn mặt đẹp lăng mạn của trời đất, tự hỏi không biết ḿnh đang sững sờ v́ da thịt tuyết trắng mềm khêu gợi hay v́ những xao động ấm nồng toát ra từ hương hơi đàn ông của Tường.

     Tôi mong chờ điều ǵ ở Tường để bù lấp vào những thiếu hụt mà Duy đă không tài nào mang đến. Tôi đói hạnh phúc, thứ hạnh phúc thật đơn sơ b́nh dị như ánh mắt ân cần của một người chăm sóc một người. Thế thôi, vậy mà Duy vẫn vô tâm từ khước. C̣n bây giờ tôi nào phải là Tuyết Mai của Tường và tại sao tôi lại dại dột mang đến cho Tường cảm giác ngỡ tưởng ấy. Tôi bằng ḷng với những ngụy tạo để lấp liếm vào những ǵ tôi không có, th́ cũng chỉ là một điều hư ngụy mà thôi.

     Chiều hôm đó Tường nài nỉ tôi ở lại và đừng bao giờ rời xa chàng nữa. Tôi bỗng chống chế một cách yếu ớt:

     - Th́ anh cứ cầu cho tuyết xuống thật đầy, em khỏi có đi đâu được cả. Có ǵ cho tuyết chôn em luôn càng tốt.

     Tường bịt môi tôi lại, hoảng hốt kéo tôi thật chặt vào người chàng. Tường hôn tôi đắm đuối, nhưng tôi lại ứa nước mắt và cảm thấy đơn lẻ hơn lúc nào hết. Tôi đáp lại môi hôn Tường lần nữa, lần nữa trong một cách thái buồn rầu nhưng chắc Tường chẳng hay biết điều này. Và v́ thế nên Tường vẫn luôn miệng xôn xao:

     - Anh sẽ giữ Mai lại bên anh suốt đời. Khi Mai bệnh anh sẽ đích thân chăm sóc cho Mai từng ly từng tí. Trời ơi, sao tay Mai lạnh thế này?

     Tự nhiên tôi sợ là ḿnh đă đi quá xa đến đánh mất ḿnh lúc nào không biết. Khi tôi không c̣n là tôi nữa và khi Tường đă thoát khỏi cơn mê th́ điều ǵ sẽ xảy ra. Những khoảng trống có phải cuối cùng vẫn là những khoảng trống.

     Tôi ngượng ngịu cười buồn:

     - Mai đang bệnh, anh không thấy sao?

     Tường vuốt nhẹ tóc tôi, dỗ dành:

     - Mai ráng uống thuốc cho khỏe rồi ngày mai anh sẽ dẫn em ra nghịch tuyết nha.

     Bất giác tôi không kềm giữ nổi:

     - Ngày mai tuyết sẽ tan và ḿnh sẽ không c̣n một cơ hội nào để đùa vui trong tuyết nữa.

     Tường nhă đầy một ngụm khói tṛn lên trần nhà, nhíu mày:

     - Đừng nói gỡ. Hết mùa tuyết này chúng ta sẽ c̣n những mùa tuyết khác.

     Tôi nhắm mắt lại, cố tận hưởng cho hết những vỗ về ngọt ngào của Tường. Không dưng nước mắt tôi cứ chực trào ra:

     - Và hết mùa t́nh này chúng ta sẽ có những mùa t́nh khác. Có điều Tường cứ tin em đi, không bao giờ em sẽ làm một người mang tuyết đến nữa.

     Đêm hôm đó chúng tôi cuốn nhau đi như những cơn băo tuyết. Tôi bước vào đời Tường chẳng khác nào một hồn ma vất vưởng của Tuyết Mai. Tất cả mọi điều chỉ là ảo tưởng. Ảo tưởng về một t́nh yêu muôn đời không có mặt ở đời sống này.

     Sáng hôm sau khi Tường c̣n say ngủ, tôi đóng nhẹ những cánh cửa sổ như cũ cho chàng.

     Tôi lặng người khi nh́n thấy tuyết đă bắt đầu nhẹ thênh, phất phơ trong nắng gió của một ngày mới. Xa xa những cụm tuyết c̣n sót lại trên những cành thông, trông giống như dáng nằm vắt vẻo lười lĩnh của những chú gấu con. Mặt trời buổi sáng rồi cũng sẽ đến để làm tan dần, tan dần những cụm tuyết ấy.

 

Nguyễn Thị Thanh B́nh