|
Phan Huy Đường giới thiêu “Làm, trong cái t́nh huống của bất ổn nhũng nhăng nham nhở bẩn thỉu điên loạn ph́ ra đó, tôi cảm nghiệm được sự thật t́nh của nó và hưởng ứng bằng câu chuyện đi vào t́nh huống, t́nh huống bằng sự cam đảm liều lĩnh nhất thiết tôi can dự, để chống lại nó, t́nh huống của người những người nhai thịt nhau những búi giun sủi bọt. Sẽ không ai có thể lôi những con giun t́m máu người nỗi cô độc khi, không có một người can đảm tri giác nó bằng câu từ và lời nói lạnh tanh nàng gái trẻ.” Trích bản thảo tiểu thuyết Chả Sất cuộc rượu lúc 4g |
NHỮNG NGƯỜI ĐÀN ÔNG
Nguyễn Thị Thúy Quỳnh
những người đàn ông ở trong chiếc trại đang trôi lơ lửng giữa trớ sẽ không đầu cuối
Chiếc trại lơ lửng đang bay cùng 8 người đàn ông đang hát những bài ca ca ngợi t́nh yêu và mặt trời c̣n ở trong đó, thật đấy. Trong trại có ngôi nhà một gia đ́nh gà, gà mái đẻ trứng gà trống gáy và buổi sáng gà con ăn giun và hỏi chuyện về gà mẹ về những quả trứng và những chú gà không có tên không đánh số th́ ai có trước và ai có sau cái ǵ quyết định với lại thế nào.Tất nhiên, gia đ́nh gà vào một buổi chiều nắng màu vàng cốm và mây trôi màu trắng cùng đă kết luận một vẻ hồn nhiên rằng, không có vấn đề ǵ cả đâu chúng ta vui vẻ khuyến khích ca ngợi tất cả tuốt tuột các bạn nhé các bạn chúng ta.
Trần thị Sất túm được chiếc trại đang bay lơ lửng bằng một đôi mắt cá chết và một chiếc dao có buộc một sợi chỉ đỏ và khuôn mặt ngây ngô. Tên của cô đang được xây dựng tại thành phố của những tên họ và thứ tự vừa mới bị xáo trộn. Không c̣n điều ǵ c̣n trở lên rơ ràng như một tấm ảnh phong cảnh như trước, điều này quả là khủng khiếp, thế giới bỗng trở lên huyền ảo bởi những câu văn không đầu không cuối sáng lấp lánh mơ huyền của những tư tưởng có mầu lam khói. Mỗi khi những sợi khói đó bay đến đâu vướng vào ai, chúng gây nhức đầu và đau bụng mà không hiểu tại sao.
Đang đứng thẳng chân cách mặt đất 20 đề xi mét, không một lời từ biệt nhau vào buổi chiều nay ở giữa chiếc trại đang trôi cùng 8 người đàn ông đang hát những bài ca đi t́m mặt trời hạnh phúc và t́nh yêu. Thị Sất c̣n giữ chiếc kính của người đàn ông số 8, chàng có mái tóc lượn sóng đă hỏi muợn thị Sất phấn, gương và gôm xịt tóc suốt cả một ngày dài ở giữa buổi trưa của ngày hôm trước. Thị Sất đă nghe chàng thừa nhận với một niềm dễ thương dáng yêu nhũng nhắng nham nhở không sao hiểu nổi từng lát cắt nhỏ của hành vi được bỏ chưng hửng bởi chứng histeri. Công tằng Nguyễn thị Nhím quả thật là một đứa trẻ đáng yêu, đứa trẻ đă chơi tṛ trốn t́m ở trong lọ với mẹ của nó năm 18 tuổi một bài thơ t́nh đầu tiên tặng mẹ làm người bố sững sờ muốn nghen, buổi chiều hôm sau đó ông trôi đi đâu mất sau khi kể cho mọi người nghe về một trận động đất đang xảy ra mà ông phải đến.
Chân dẫm trên mặt đất bằng một đôi dép có cánh mầu đỏ, với đôi vai lạnh chiếc áo màu xanh của lá những ngọn thông rừng đang reo những chiếc lá mầu xanh, Trần thị Sất đă ngồi cạnh người đàn ông số 7 vào một buổi trưa nắng c̣n dư dả. Bằng khuôn mặt hoa hậu trong cuộc thi có 7 người đàn bà mặc áo cánh dài tay đến dự, thị Sất với chiếc áo màu xanh lá cây không tay nàng đoạt giải nhất. Và điều này làm xúc động người đàn ông số 7 ở lúc ngồi cạnh thị Sất chàng cầm đũa đẩy chiếc bát cơm rất xa ra khỏi tay thị khi người đàn bà mặc áo kín cổ có cơ thể hoa hậu và đôi găng tay thế kỷ 17, ở giữa hội đồng nhân dân nàng đă ư thức tinh thần quí tộc những bản sô nát ánh trăng những văn nghệ sỹ xứ mơ huyền.Thị Sất từ lúc đó đă cảm thấy ḿnh trể nải, tŕ thộn và u tối một cô ả có chiếc áo màu xanh lá cây không tay hở nách, thị trôi nổi giữa trời cùng trộn trạo tri giác. Thị Sất từ đó, nàng mắc chứng buồn ngủ đáng yêu luôn luôn ở giữa những lúc di chuyển trong trại ở giữa những người đàn ông đang hát những bài ca đi t́m mặt trời tỏa nắng .
Người đàn ông số 6 ở giữa trại là một chàng trai luôn phải nghe những thông tin của mọi người qua một chiếc tù và bằng ốc thổi tới một chiều từ trên xuống dưới. Tuy nhiên, anh ta có một h́nh dáng đẹp của một trang công tử chưa dùng từ chính xác. Thị Sất đă chứng kiến bạn của anh ta, cách đây nhiều năm từ một chú bé bụ bẫm xinh xẻo có năng khiếu biết dùng từ chính xác, khi lớn lên chú bé đă trở thành một kẻ luôn tởm chính ḿnh, từ bụng trở xuống một cơ thể mỡ và thịt lều phều. Chú bé chính là người đàn ông số 3 trong trại. Thị Sất đă tri giác thấy chàng vào một buổi chiều nắng màu vàng cốm và mây trời vơ vẩn mầu xanh. Tuy nhiên, chàng có một chiếc đầu có bộ óc dường như sắp nổ tung mang mùi di lặc.
Những người đàn ông c̣n lại trong trại đă giận tôi ả đàn bà biết mặc chiếc áo mầu xanh lá cây không tay hở ngực . Tôi đă không hiểu v́ sao .
Lư do có thực của một chuyến đi sẽ được t́m thấy bằng thực tế được tri giác bằng đôi mắt và đôi tai được t́m thấy về một chủ đề phong cảnh phong tục vùng quê đất nước cần phải báo cáo tốc độ đô thị và sự phát triển vĩ mô kinh tế. Cũng không phải sẽ được t́m thấy bằng câu chuyện vẻ hấp dẫn nàng Văn chương bởi những người đàn ông sẽ trở nên ẩn ức bằng chứng histeri âm nhạc. Lư do có thực của nó bằng sự trương nở của tôi chiếc đầu nàng Sất. Chiếc đầu có những nơ ron thần kinh điều khiển đôi chân di chuyển trên mặt đất theo chiều thẳng đứng, sẽ bay tự nhiên trong một đôi dép có cánh mầu đỏ và chiếc áo không tay thi thoảng tḥ thụt chiếc dây áo nhỏ trễ nải, uể oải và thông cảm ngưỡng mộ dễ thương đáng yêu những mối t́nh sự nghiệp nàng làm điểm nối cuộc đời đôi chân thi thoảng nàng chạm đất nỗi nghỉ ngơi cô độc người đàn bà ngây ngơ quyến rũ.
Không có ai trả lời câu hỏi của tôi ở cuối cuộc hành tŕnh khi nó đă kết thúc. Tôi đang ở đâu và cuộc hành tŕnh th́ có ư nghĩa ǵ với ai tại sao tôi lạc đến bằng đôi chân có đôi dép mầu đỏ có cánh. Sẽ không có ai chỉ cho tôi đường về trừ khi tôi tự t́m thấy chúng. Dù muốn hay không, nàng, thị Sất sẽ phải thừa nhận lối đi duy nhất nàng phải chọn, sẽ không phải bằng những mối t́nh sẽ không đầu cuối của những câu chuyện của thỏ cáo và chó sói những khu rừng phong cảnh mục đích những nhu cầu cô bản. vậy chăng ??.
Khuôn mặt của cụ ông tóc bạc âm nhạc bông sen tháp mười vào buổi sáng tôi đang ăn món trứng ốp la kư ức c̣n tươi mới của 30 năm trước. Cụ ông âm nhạc bông sen giọng nói mái tóc bạc công khai mơn trớn chiếc cổ trắng cô gái áo trắng bút tím. Chàng trai chững chạc giầy tây áo trắng bỏ quần đen xuất bản kim đồng mắt nh́n thẳng về phía tôi không quay ngang không nh́n thấy. C̣n tôi th́ kêu lên tiếng của loài thỏ nai ngây thơ vào buổi sáng buổi chiều những cốc rượi tây không phải lúc hoàn cảnh giới hạn cái ǵ chấp nhận được th́ phải không nên. Ẩn dụ cánh đồng rơm rạ buổi tối hơm trước tôi đă nghe lén một tiếng kêu nghen tị thoảng thốt của loài c̣ trắng. Buổi chiều hôm trước tại hội đồng nhân dân những lời phát biểu trầm trọng tôi đă lại rơi vào phải một cơn cười không dứt. Tôi và cô bạn áo trắng mực tím nói chuyện riêng về chiếc bao tay quí tộc của ả văn chương bản xô nát ánh trăng trôi dạt đến đôi mắt. Cô bạn th́ thào với tôi về một quyết định bất th́nh ĺnh của Gió và Nắng của thiên nhiên của âm dương những đỉnh đồi rồi thân thiện gợi ư cho tôi chiếc khuy váy cần phải bung ra một nút quyến rũ rơ ràng bằng tri giác đôi mắt. Công tằng Nguyễn thị Nhím, người đàn ông hỏi tôi gương lược và keo xịt tóc vào buổi sáng hôm sau, buổi chiều hôm đó là kẻ duy nhất nhắc chiếc khuy áo váy quyến rũ của nàng thị Sất trong chiếc ô tô 30 chỗ ngồi. Nguyễn thị Nhím, anh ta đă t́m thấy chắc chắn chỗ ngồi bên cạnh tôi với một niềm cảm hứng thực tế sáng tác quả thật rơ ràng bằng tri giác. Và buổi tối hôm đó, tôi đă bị bỏ lại ở lời cảnh tỉnh rơ ràng của buổi sáng hơm sau tôi dành cho cụ ông tóc trắng bông sen âm nhạc đáng yêu ở giữa những người đàn ông c̣n lại của trại mà tôi đang không sao kể được câu chuyện về họ tiếp theo.
Tuy nhiên, thật đấy, họ vẫn ở đó lơ lửng cùng với nắng gió và mây trời vơ vẩn mầu xanh. Sẽ những đàn c̣ trắng bay trú lạnh phương bắc và gió phương nam, những đàn c̣ trắng th́ cũng dễ thương cánh đồng rơm rạ vào buổi chiều tối ngày mai sẽ bị cày xới cho vụ mùa năm sau. Th́ đây, búa liềm cùng với mâu ni đức phật, tôi sẽ mang thai những vần thơ hạt thóc luôn cần khí thở. Có thể, tôi biết, một ngày tôi sẽ đẻ ra gió cùng những đứa con bức tranh màu đất. Cùng với những câu từ này, ở giữa ẩn dụ thiên nhiên của đồi nắng biết mơn man t́m cỏ những đứa con màu đất đi t́m mặt trời đă rụng bằng tội lỗi lá gan bị khoét, sẽ không nỗi hoảng sợ chạy chốn những chú c̣ trắng ngây ngơ tội nghiệp. Tuy nhiên, thật đấy, hỡi ẩn dụ loài c̣ chạy chốn cánh đồng rơm rạ, chạy chốn những rặng tre ao cá, chạy chốn cơn gió lạnh t́m nắng ấm phương nam, thị Sất, nàng tôi, sẽ không tội nghiệp cho bạn. Ok , mặc dù có thể, tôi cũng là một ả c̣ mang đôi dép màu đỏ có cánh cũng đang trôi.
Ông nhạc sỹ đỏm dáng, nhũng nhẵng những hành vi quái gở của một h́nh ảnh tượng trưng cho một thực tế thối rữa và bế tắc. Nhất thiết h́nh ảnh của các nàng gái trẻ cần phải ăn thịt bởi v́ ngây ngô, nhiều đến nỗi, có phần tươi ngon dành cho những con chó già dơ những bộ xương. Lời kết luận của tôi không hồ đồ, v́ đó là phương cách cuối cùng của những con chó người, khi mà ông ta, lư do bám vứi duy nhất để sống cơn điên loại nỗi đau khổ v́ t́nh yêu cuộc sống giờ đây, sức tàn lực kiệt cặp kính trắng và vẻ đỏm dáng nỗi điên loạn nhăn nhở, ông ta nhất thiết nhăn nhở và yên ổn với cái vỏ thị Nhím của ḿnh. Và câu chuyện lịch sự đúng hẹn của tôi quả là đáng buồn nôn và đáng nhổ nước bọt, dành cho sự dính vào mục đích tất thảy của mọi t́nh huống trong xă hội cơn histeri này, ở giữa người và người nhất thảy nếu là đàn ông nhất định th́ phải ăn thịt đàn bà, dù già hay trẻ. Và cuộc gặp với một câu chuyện tri thức Nít và triết học phương tây phương đông, nhất thiết chỉ có thể được nói ở chiếc quán ăn bẩn thỉu những cô gái váy ngắn túm lại sờ mó một buổi ăn trưa có tính tiền giờ vừa nói nếu ức chế sẽ được sờ và tống rượu bia một chiếc quán cơm ôm văn nghệ sỹ với một ả câu chuyện ở trong từng hành vi histeri được cất nhắc có tính tiền sờ.
Bạn đừng kỳ vọng một cách đáng buồn nôn dành cho những câu chuyện nghiêm túc ở giữa những người. Ngay sau câu trả lời tử tế thứ 2 của bạn dành cho ông nhạc sỹ già bằng bố bạn với ông ngoại bạn th́ ông ta đă nói những câu từ của sự bất ổn không sao hiểu nổi của t́nh huống bằng cách nói ra chi tiết ngay lập tức bằng một lúc nữa em làm nhé anh ko làm. Làm, trong cái t́nh huống của bất ổn nhũng nhăng nham nhở bẩn thỉu điên loạn ph́ ra đó, tôi cảm nghiệm được sự thật t́nh của nó và hưởng ứng bằng câu chuyện đi vào t́nh huống, t́nh huống bằng sự cam đảm liều lĩnh nhất thiết tôi can dự, để chống lại nó, t́nh huống của người những người nhai thịt nhau những búi giun sủi bọt. Sẽ không ai có thể lôi những con giun t́m máu người nỗi cô độc khi, không có một người can đảm tri giác nó bằng câu từ và lời nói lạnh tanh nàng gái trẻ. Nhất thiết đă mọi chuyển động của tri thức, sự thật và những điều thuộc về lương tri, chỉ được họ thú nhận với nhau qua sự nhai nuốt chính nhau sự t́nh.
Và với một ḿnh tôi, chiến đấu với những cơn buồn nôn miếng nước bọt dâng đầy cổ họng người những người miếng thịt.