nam dao

nam dao

giới thiệu 

có thể những ngày trời gió đă làm ḿnh mất trí

Nguyễn Thúy Hằng - Đặng Thơ Thơ

damau.org  tháng 4-2009

 

văn, hiện thực và …

Cái … lửng lơ này, chẳng hiểu nên gọi là tiềm thức, là vô thức, hay (tôi liều, định danh là) nội thức. Cái ta biết, trong ta, không xếp đặt, hệ thống…nhưng tác động vào hành vi, ứng xử của ta, với vật giới, với con người, với sống-chết, t́nh yêu. Và với cái cơi, cứ gọi là tâm linh, thường phủ lên hiện thực một mức thăng hoa khiến có thơ, nhạc, tranh, tượng, nghệ thuật sắp đặt, vân vân .

Nguyễn Thúy Hằng-Đặng Thơ Thơ  (NTH-ĐTT) tự bạch : ‘’…việc viết theo lối này đ̣i hỏi một số qui tắc, một hệ thống dựa trên sự hiểu biết nhất định để có thể dẫn dắt một câu chuyện mà người ta sẽ không t́m thấy cấu trúc và nội dung quen thuộc nào ngoài Cảm giác khi đọc truyện. Mặt khác, chúng tôi muốn sử dụng tính tự do một cách tuyệt đối trong sáng tác, quan niệm rằng không phải nhất thiết có nội dung th́ mới được gọi là tác phẩm. Ở đây, trong truyện này, chúng tôi vui thú đi theo cảm giác và sự ngẫu hứng. Có thể thấy tính phá hủy nội dung nhằm đạt đến sự tự do là điều chúng tôi muốn hướng đến.

Tính phá hủy nội dung trong văn chương khá gần với tính trừu tượng về h́nh thức trong tạo h́nh. Cả hai đều dẫn đến sự mơ hồ, khó lư giải, khó nắm bắt về tư tưởng của tác phẩm. Nó nhằm đả phá những h́nh ảnh/cảm xúc thông thường, hay nói cách khác, người sáng tạo đă muốn t́m đến sự tự do tuyệt đối trong h́nh thức này, để thỏa măn một tư tưởng/cảm xúc/chân lư nào đó của họ. V́ cách t́m đến sự tự do là bỏ rơi/phủ nhận những h́nh thể/trách nhiệm mà họ phải mang, bằng cách đó, sự xóa sạch h́nh thể, thay vào đó chỉ toàn màu sắc và sớ cọ, hoặc để khung vải trống trơn là cách để họ đánh rơi/hủy kư ức quen thuộc một cách hữu hiệu nhất.’’.

Đọc đi đọc lại, tôi tự hỏi, nội hàm của cái hai tác giả gọi là cảm giác là ǵ?

Có lẽ là nội thức chăng? S. Freud gọi là vô thức (inconscient) trong phân tâm học, phần lư trí không ‘’với đến’’. C. Jung t́m nó trong những giấc mơ… Tiếp đó, vào đầu thế kỷ trước, A. Breton ra tuyên ngôn siêu thực trong văn chương, phong trào automatisme (tự động) chào đời, Chagall vẽ người kéo vĩ cầm lơ lửng bay như diều, Kadinsky t́m kư hiệu qua mầu sắc và h́nh thể trừu tượng … Và cứ thế, hiện thực – kiểu mắt thấy tai nghe – từng bước lùi dần trong nghệ thuật.

Nội thức trở thành chất liệu nghệ thuật, nhưng có phải v́ thế mà nó không có một tương quan nào với hiện thực không? Câu trả lời, theo thiển ư, là không. Nội thức cho phép tiếp cận một hiện thực khác, thứ hiện thực nội tại của người làm nghệ thuật. Nhưng tác phẩm nghệ thuật, nếu có, c̣n để chia sẻ: với người đọc, người xem tranh, người nghe nhạc… Thật ra, tác phẩm thành công là tác phẩm được chia sẻ với nhiều người, có tính dài lâu, và là ḥn đá đặt chân cho những sáng tạo sau, sáng tạo khác. Th́ ra, chí ít, hiện thực nội tại của nghệ sĩ không chỉ bó vào cái tôi của nghệ sĩ, mà c̣n tiếp cận với hiện thực của người thưởng ngoạn nghệ thuật. Giản dị : đồng thanh tương khí! Khi tác phẩm có mặt, tự nó là một hiện thực. Rất khách quan. Và đậm xă hội tính. Nó có thể phá bỏ nội dung, nhưng nó tạo ra một nội dung khác. Nội dung này, người thưởng ngoạn nghệ thuật phải chia trách nhiệm với nghệ sĩ.

Trong tác phẩm NTH-ĐTT ‘’ Có thể những ngày…’’, hai tác giả đă khéo léo trộn hai nội thức làm một, và đây là chuyện khá lạ. Xử dụng chất liệu rất tư riêng này, khó mà t́m thấy cái mẫu số chung nào mà cả hai, cảm, nhưng không biết. Dùng chất liệu nội thức trong văn chương Việt Nam chưa nhiều. Mong thay, hướng này sẽ là một hướng cho chúng ta có một thể loại văn chương đừng quá ‘’cằn cỗi hiện thực’’.

 Nam Dao

 

 

có thể những ngày trời gió đă làm ḿnh mất trí

Nguyễn Thúy Hằng - Đặng Thơ Thơ

I

giấc mơ cái ly, biển, cocktail, h.

 

ly 1

Tôi đang pha một ly rượu, đứng ngay quầy và đổ liên tục những loại cồn khác nhau rồi nh́n những màu sắc đang lan tỏa, trộn lẫn vào nhau thành một màu vàng sẫm. Tôi đă đứng bất động ngắm nó một lúc lâu trong bóng tối, rồi tôi bỗng thấy cái ly như một người đang đứng chợt ̣a khóc, không thể nào ngừng.

V́ hôm đó h. bỗng nhiên đi khỏi. Biến mất trong buổi sáng có gió mù ảm đạm.

h. nói chỉ đi một ngày thôi, nhưng rồi không phải vậy. h. đă đi thật lâu, lâu đến mức tôi thấy người tôi nhẹ tênh, v́ h. đă bay hơi từ từ và không nằm trong ngực tôi nữa.

Tôi cứ tiếp tục nhấm từng ngụm rượu nhỏ và nh́n màu vàng sẫm trong ly cứ lắc lư dập dềnh, nó cứ dâng cao và trào ra lênh láng khắp mặt bàn. Tôi có cảm tưởng ly rượu này sẽ ứa trào như biển. Biển đứng ngay sát người làm tôi run rẩy v́ huyễn tượng do nó mang tới. Biển cao vợi thẳng tắp, lơ lửng trên cao, những đợt sóng triều sẽ ập xuống bất cứ lúc nào. Biển và ly rượu nh́n nhau qua tôi. Những loại rượu giờ đây như những kẻ đang yêu nhau, chúng không thể sống thiếu nhau, chúng đổ nhào vào nhau, chúng chảy tràn lên nhau, chúng hút miết vào nhau, chúng rót nhau và uống nhau chết khát. Bây giờ chúng lại pha vào nhau lần nữa, nhiều lần nữa, thành một thứ giải khát tai quái. Tất cả biển cứ đổ vào ly. Và ly th́ cứ chứa  không cùng.

Người tôi bốc lên như rum, hay ch́m xuống như whisky của h. Mà cũng không thể ch́m được v́ người tôi lại vụt lên như ngọn sóng, hay trôi đi nóng bỏng như vodka trên không. Muốn đậm xuống như cognac một chút rồi loăng ra thành gin tonic cũng không được. Mọi thứ lại nhấn ch́m như h., như những khi uống một ḿnh cho đă đời cơn điên. Dường như không phải tôi đang chứng kiến cơn say của ḿnh mà chính biển đang muốn nổi cơn giông băo, đă biến tôi thành chiếc thuyền và nâng tôi lên, rung chuyển tôi dữ dội. Tôi phải lặn ngụp trong nó, cho nó hành hạ tả tơi. Nhưng không có nó th́ tôi chết mất. Biển lay lắc hai vai tôi hung dữ, thốc người tôi rúng rẩy không ngớt, đến nỗi bao nhiêu nước trong người tôi trào hết ra. Tôi bị ướt sũng trong suốt năm tiếng đồng hồ với cơn cuồng nộ của nó.

Đến hôm sau biển rút đi như không c̣n ǵ. Nó đă lặn sâu vào kư ức ẩm ướt. Bị tê dại, bị chấn động, bị kiệt quệ v́ những cơn sóng trào ra tối qua, tôi ôm lồng ngực trống rỗng, chống chỏi. Lồng ngực đang thiếu h. Tôi không dám trở lại quầy rượu tuy biết ḿnh không thể nào thoát khỏi nó. Những kẻ say sưa là thế.

Tôi trở thành kẻ hư hỏng như thế chỉ v́ h.

Bằng đôi mắt của tôi đây, tôi thả ra ngoài một con người say ngây ngất. Nó đi lang thang t́m h. để hút h. vào nó. Để hai đứa cùng say chung cho thỏa cơn mê dại. Để phân chất xem trong người h. có những chất lỏng ǵ. Để cất, để chiết ra một thứ rượu thật ngọt, thật đằm, thật u hoài. Thứ rượu làm lịm đi, như bị những nụ hôn vô h́nh miết hết người. Chất cay khiến ḿnh mất hết tự chủ, khiến ḿnh cười điên, ḿnh mềm môi uống măi loại bia pha mật ong. Nhưng cũng chính v́ bia ngọt mà sự hung dữ đă trỗi dậy, mà chỉ có những kẻ điên cuồng nhất, bi lụy nhất, ương bướng nhất, ảo mộng nhất mới chịu đựng nổi.

Nhưng t́m hoài vẫn không thấy h.

Chỉ có lời nói của h. thôi. Những lời nói c̣n lại, đọng trong ly, mà ly rồi cũng sẽ vỡ.

h. nói, thời gian này rất thích được say, đêm nào không uống không chịu được. Những lúc thế này vừa thấy lâng lâng, vừa thấy một sự đau đớn không thể tả, nó rất sâu, sâu, sâu… Nó ch́m xuống tận đáy con người ḿnh. Nó là cái đau cứ dây dưa, nhây đi nhây lại. Có lẽ bị nghiện trạng thái này rồi. V́ nó trở nên là ḿnh nhất. Ḿnh t́m thấy trong đó sự đau đớn rất quen thuộc, nằm trong người ḿnh từ lâu. V́ ḿnh thuộc loại người thích hành hạ tinh thần, thích tra tấn cảm xúc, ḿnh cần một thứ cocktail pha riêng cho ḿnh, để uống cho đă, thật đă đời cái biển hung dữ này đi.

Tôi nói, này h., h. có nghe nói đến một thứ rượu độc, rất ngon, ngon lắm không? Lấy tất cả rượu cực mạnh trên đời pha vào tất cả thuốc ngủ cực nặng trên đời, xong cô đặc lại thành một ly thôi. Một thứ cocktail có tỷ trọng nặng kinh khiếp. Uống vào để cái đau dấy lên, dấy lên như cọc nhọn, và ḿnh cứ ch́m xuống, ch́m dần xuống tận đáy. Ḿnh và cái đau đi t́m nhau, t́m nhau, những mũi đinh xuyên lên, găm thấu người, thật đă đời, đă đời.

Sau ngày hôm đó, bây giờ tôi đă biết, mỗi lúc buồn tôi sẽ đi ra ngoài biển của tôi. Ngăn cách giữa tôi và biển chỉ là một cái bar có màu thủy tinh đen gây cảm tưởng có thể đi xuyên qua được. Thật ra chỉ cần một khép mắt để ngả vào thôi.

Những ngày h. đi vắng, đó là tôi, như một cái ly phải tự uống chính ḿnh.

Những ngày h. đi vắng tôi sẽ mặc toàn đồ đen ra đường, để đừng ai phải hỏi, để tôi khỏi trả lời về vẻ sầu thảm này. Người ta nghĩ tôi đang chịu tang ai đó.

Thật ra chỉ là một tưởng nhớ day dứt nhẹ nhàng thôi. Trong tưởng nhớ này tự nhiên tôi thấy một ảo ảnh: h. đứng ngoài nắng, mặc áo đen, da rất trắng, tóc rất ngắn. Nụ cười của h. thật nhạt như sắp phai đi ngay trước mặt tôi.

Và theo trí nhớ c̣n sót lại của tôi, h́nh như h. đă nói “Tôi giờ đây là một mùi hư ảo. Chị không thấy tôi bằng xương bằng thịt, đang ngồi hút thuốc trong vườn và tóc bay tung trong gió nữa đâu. Mà tôi ngồi đó nhưng đă khuất vào cây cỏ xung quanh. Tay tôi tan biến trong thành ghế. Chân tôi ch́m trong đất cát. Tôi là mùi hương lảng vảng, có lúc sẽ mờ, có lúc dày lên quẩn quanh chỗ chị ngồi. Trong lúc chị nhớ tôi nhất, trong một ngày nhiều gió thế này, là v́ chính tôi, qua hơi thở đă len vào người chị. Tôi đă xộc lên đến mắt, đến nơi cất giữ trí tưởng và làm chị đang nghĩ rằng, tôi ngồi đó, tôi đă đến đây rồi, tôi đang ngồi đằng kia với nỗi nhớ về chị dai dẳng. Tôi trở thành mùi hương của rượu độc mất rồi…”

V́ tôi biết trí óc của ḿnh đôi lúc sẽ bị lăng quên, và để bảo vệ chúng trước khi biển làm tất cả h́nh ảnh bạc màu và cuốn phăng tôi đi trong ảo giác bồng bềnh, tôi đưa máy lên chụp một chớp ảnh, giữ măi một giấc mơ không rời.

 

II

như trái thông già chiều nay

 

Khi tôi về, vừa mở cửa pḥng đă nghe mùi hoa chết sực lên khắp nơi.

Tôi thấy trong căn pḥng này, một tiếng thét đă vang rền rĩ và phá nát cửa sổ. H́nh như ai đó cố gắng để lại cho tôi một câu chuyện nào đó. Tôi nghe thấy sóng biển ầm ́ vọng lại qua những cửa sổ này, ẩn dưới những âm thanh cuồng nộ đó là một lời th́ thào, yếu ớt.

Em về chưa, em về chưa. Ngày mai là ngày không bao giờ đến, là ngày không hề tồn tại, không có thật. Ngày mai là ngày không dành cho những kẻ như ḿnh, v́ ḿnh có thể chết trước khi ngày mai tới. Chúng ta vừa ṃn mỏi vừa lớn mạnh trong hoang dă. Chúng ta là loài thú biết yêu và ḅ trườn trong bóng tối. Chúng ta cố vươn tới người kia bằng một tâm tưởng nỗ lực không ngừng, chúng ta t́m cách làm giăn những sợi thần kinh, làm chúng dài ra, dầy lên thêm như một đường truyền khổng lồ chứa đầy sợ hăi, cuồng nhiệt, si mê, dày ṿ, man dại, giày xéo trên những cổ họng đỏ ḷm, đă gào tên nhau khản tiếng, gào mải miết trên màn đêm đó, trên bóng đêm đặc quánh làm mắt ta bỗng mù loà: ta không nh́n thấy nhau được nữa, ta phải tru lên thống thiết những tiếng băng qua đại dương, xuyên qua mấy con tàu đêm, qua biết bao mái đầu đen nhấp nhô vùng vẫy trên biển bất lực, tiến về đất liền, vượt qua đỉnh nhà cao chót vót và đồng không mông quạnh: ta thấy nhau trong h́nh thù một con quạ đầu rụt sâu vào cổ: bên gốc cây khô cằn, ta nhận ra nhau qua sự lở loét của bộ cánh: em ạ, chúng ta là hai con quạ sẽ gặp nhau khi mà lồng ngực vỡ nát và gục lên nhau trong ngày đă tàn.

Tôi đă bỏ đi biền biệt suốt năm suốt tháng. Tôi mang trong người những giấc mơ, những lời th́ thầm, mà khi đặt lưng nằm xuống, từng h́nh ảnh cứ xuất hiện, tra tấn, dày ṿ tôi.

Tôi thấy người đàn bà đen đi thơ thẩn trong một chiều lộng gió, người cứ di chuyển tới lui trong căn nhà độc thân của ḿnh.

Tôi biết tôi đang giữ một h́nh ảnh, một rắp tâm, một quyết định quan trọng cho tôi những ngày sắp tới.

Tôi đang chuẩn bị đi đến một nơi để thực hiện việc đó.

Đó là một căn pḥng sơn trắng. Xung quanh không có bất cứ đồ vật nào ngoài chiếc giường đơn kê sát trong góc. Loại giường dành cho kẻ độc thân hoặc giống như những chiếc giường đơn giản và buồn thảm của các sơ. Nó cũng chỉ có một cửa sổ duy nhất. Một ngọn đèn sơ sài được tḥng xuống bằng mẩu dây điện ngắn. Đó cũng là ánh sáng duy nhất được thắp lên trong toàn bộ khung cảnh này. Qua cửa sổ rộng hướng ra biển đó, chúng tôi sẽ nghe được âm thanh từ thiên nhiên, sẽ vọng lên lần cuối.

Thật ḱ lạ là trước đó, trong suốt quăng thời gian c̣n sống, chúng tôi luôn thích mang nhiều h́nh ảnh, vật dụng ǵ đó có liên quan đến ḿnh. Thiếu những vật đó th́ ngôi nhà không phải là nhà nữa, cũng không thể ở yên trong pḥng riêng nếu không có ǵ gợi lên sự gần gũi, đời sống bí mật, thân thiết.

Vậy mà giờ đây chúng tôi đă chọn một căn pḥng, như một ốc đảo hoang vu nằm xa tất cả hoạt động người đời. Trên ốc đảo đó, chỉ có một ngôi nhà. Trong ngôi nhà đó, duy nhất một pḥng mà vật dụng không được quyền có mặt. Nó đă được làm sạch sẽ những dấu vết thuộc về kư ức. Hay nói đúng hơn, đây là một căn pḥng trống không của chúng tôi, đă nằm trong lồng ngực từ năm này sang tháng nọ. Chúng tôi đă lưu lại quá khứ ở những nơi khác nhau nhưng riêng nơi này th́ phải được để trống. Và lớp bụi trên sàn nhà, đọng trên thành cửa sổ mờ mờ cũng chỉ là vết tích thời gian, điều cuối cùng sẽ sót lại và chứng thực rằng câu chuyện này đă có bao nhiêu năm trôi qua và cái chết của chúng tôi đă được bao nhiêu tuổi.

Đêm đi đến thưởng thức thứ rượu cực độc và cực ngon cũng là một đêm hoang đường. Chúng tôi đă lần ṃ từ nơi xa, trong túi chỉ có một lọ thuốc, một chai rượu. Khi bước chân lên ốc đảo này, chúng tôi đă trút bỏ hết những ǵ liên quan đến đất liền, đến một cuộc đời trước. Chúng tôi giũ thật sạch đất cát lấm lem, tháo hết ṿng tay và những ǵ gợi nên sự quyến luyến.

Và chúng tôi đi bộ lên những con dốc thoai thoải. Lúc này đă hơn hai giờ đêm. Sóng cứ đập ŕ rào không ngớt ngoài kia. Và bóng đêm làm cho những rặng cây càng ẻo lả, quện chặt vào nhau thành một cái đầu khổng lồ với búi tóc xũ xượi.

Em thấy đó, ḿnh đang tiến đến nó, ḿnh đến đây rồi. Ḿnh vui sướng và phấn khích biết bao.

Chúng tôi đă thấy ánh đèn duy nhất đang tỏa ra yếu ớt trong ngôi nhà ấy. Nhưng khi vào được đến nơi th́ mọi thứ đă rơ ràng hơn. Chúng tôi được ấm áp khi đứng nép sát vào nhau bên dưới ngọn đèn hết sức cô độc này.

Lúc này, chị bỗng lên tiếng. Cách đây mười năm, tôi đă đặt em nằm lên ngực tôi, để em thấy nhịp đập của kẻ thích hủy hoại người yêu bằng tâm tưởng của nó. Tôi nói rằng tôi đă hút gần hết hơi thở của em, hoặc ḿnh đă từng chia nhau mẩu sót lại của không khí. Và tôi thấy em lịm dần đi, em gần sắp ngất trên ngực tôi thật. Tai em dán chặt lên bầu ngực nóng hổi của tôi và có lẽ em thấy một tiếng động rạo rực đang dồn lên dữ dội. Em thấy có điều ǵ quen thuộc ở đây không. Nó thật giống âm thanh mà em từng nghe khi tôi hát. Tôi đă moi hết những âm vực bị nén chặt và nó phải len lỏi qua nhiều khoang nhiều lớp trong ngực tôi, luồn lách qua những sợi dây, những đường hầm chật hẹp để cố thoát ra bên ngoài. Khi nó vẳng đến tai em th́ cũng là lúc tôi thấy xúc động ghê gớm, như là tôi vừa đâm em nhiều nhát vừa siết em chết ngất trong âm thanh mê dại này vậy.

Giờ đây ḿnh lại đứng nép sát bên nhau thế này, trong một căn pḥng trống. Và nó sẽ hiện hữu là nhờ ta đă đến đây. Nó sẽ là câu chuyện có thật v́ ta đă đứng chung nhau trên mảnh đất này và đang thực hiện nốt cái thú vui mà ta đang có.

Em đă sẵn sàng chưa.

Tôi đă sẵn sàng và chờ đợi từ lâu lắm rồi. Khi bước chân lên ốc đảo này tôi đă như người mộng du. Tôi đă trả lại ngoài kia con người tôi cho những người khác nắm giữ. Bây giờ là lúc tôi sẽ sống trong thế giới khác. Giờ đă là cuộc đời mới rồi và tôi đang chờ để được uống thứ rượu đặc biệt này. Tôi đă uống quá nhiều loại rượu khác nhau và nh́n ngắm nó trong muôn vàn trạng thái. Nhưng thứ rượu này, khác với những loại rượu trước là nó sẽ tan đi, sẽ bay hơi và tôi tỉnh táo trở lại. Nhưng tôi biết với sự chưng cất, ấp ủ và nung nấu lâu năm của chị, nó sẽ làm tôi ngất măi mà không bao giờ tỉnh dậy được nữa. C̣n bây giờ, chị hăy giết tôi đi.

HinhPhamDinhChị đă cởi bỏ áo tôi. Đă cúi xuống hôn lên vai tôi và cánh tay chị đă siết tôi thật mạnh. Đây là một sự thỏa thuận. Trước khi giết tôi, chị phải yêu tôi trong điên dại nhất. Chị đă cắn tôi. Cắn càng mạnh tôi càng cười hả hê. Chị càng cào rách da nát thịt tôi th́ tôi càng thấy sự đau đớn êm đềm, một sự đê mê không cứu chữa nổi. Chị đang ăn dần ăn ṃn tôi bằng hàm răng sắc cạnh, đă nuốt tôi bằng cổ họng nóng hổi, đă sờ soạng người tôi bằng bàn tay bị bỏ đói.

Trong lúc này, có đúng là ḿnh thích trở nên như thế không. Như ḿnh đă chờ đợi quá lâu để tiến đến nó. Ḿnh đă yêu nhau ră rời, đă uống rượu độc trên môi nhau, ḿnh đă nằm xuống chiếc giường đơn này, nằm bên nhau, chồng lên nhau. Trước khi tôi ngả đầu vào ngực chị một lần nữa, khi cơ thể tôi dán chặt xuống người chị, trong sự phát tán của rượu và thuốc ngủ, tôi được nghe lại bản nhạc đó, sự cuồng nhiệt và ấm áp trong lồng ngực chị. H́nh như lúc đó tôi nghe chị hát đúng không. Chị đă phát ra tiếng thật. Đó là một âm động phát ra từ lồng ngực, từ ức đi ngược trở lên, cái tiếng mạnh mẽ đó sẽ rất dầy, rất đầy và tỏa ra âm vực lớn, làm rền rĩ khắp chỗ chúng ta nằm. V́ âm thanh chỗ đó là âm thanh của t́nh cảm, như bới móc con người ḿnh và lộn trái nó ra, ngay cái cuống đó, ngay cái ức, để ḿnh phơi bày, ḿnh thả đi, cho nó chạy đi. Nó hăy chạy đi hết buổi tối này đi. Và sau đó chúng ta trả lại cho thinh không sự im lặng tuyệt đối, để nằm nghe cái buồn buồn rút thật xa khỏi người.

Và lúc ch́m vào không khí êm đềm này, tôi bỗng thấy lại một cảm giác gần đây nhất. Nó xảy ra vào một buổi chiều, trong một ngày trời đầy gió, một ḿnh chúng tôi đi giữa rừng cây bạt ngàn, chúng tôi đă t́m cách leo lên đồi cao. Và trên đỉnh mây xám vần vũ đó, chúng tôi đă nằm xuống, ôm nhau và thả người theo triền dốc, chỉ để thấy ḿnh lăn đi lăn đi măi, như những trái thông già cằn cỗi.

Nguyễn Thúy Hằng-Đặng Thơ Thơ
5h chiều, nơi đây.
Monday, April 06, 2009.

 

 

H́nh ảnh:

(1) Đặng Thơ Thơ

(2) Phạm Đính – chụp riêng cho truyện