EmDanBaNTTao

em đàn bà

Tặng VTH, kỷ niệm t́nh thôi nôi 10.2007 – 10.2008

 

NGUYỄN TRỌNG TẠO

 

EM ĐÀN BÀ

 

NHÀ XUẤT BẢN LAO ĐỘNG
Hà Nội - 2008

 

 

 

 

 

 

TAXI

 

Taxi taxi dọc mi em không kẻ ch́ mà kẻ bằng sóng biển
Ta muốn taxi măi qua đêm nay qua biển duyềnh sóng cả qua trời xanh ngút ngát giấc mơ ngày

Taxi qua những bậc cầu thang 202, 028, 010, 2007 ngập tràn Gió Núi
Taxi ṿi sen tắm gội những nẻo đường quá khứ trần ai bụi bặm lại khởi hành trên trắng toát thịt da ánh sáng những đường cong

 

Bóng đèn cháy. Taxi trôi vào vùng bóng tối huyền bí lạ quen khám phá lửa triệu năm dấu kín
Lửa từ biển trào lên hừng hực dậy th́
Lửa từ núi phun xuống đồng bằng phù sa nham thạch
Taxi tăng dần tốc độ
60, 80, 120 và tăng đến vô cùng…

 

Anh ơi em chết v́ tốc độ!

 

Taxi vẫn taxi
Và tốc độ tăng ra ngoài vô cực
Người lái taxi vào khoảng chân không
Không ai chết cả
Họ đă đến Thiên Đường

Chiếc taxi đă  thành mây thành nắng thành gió thành quên thành nhớ
Chỉ c̣n họ nằm nhắm mắt bên nhau trên nhung lụa bầu trời…

 

31.10.2007

 

 

 

T̀M TIM

 

Anh về khóa trái cửa nhà
Thấy tim ḿnh rớt trời xa mất rồi
Một ḿnh không nói không cười
Ti vi không mở bạn mời không đi


Không tim chẳng biết làm ǵ
Anh ngồi xem ảnh bạn bè t́m tim
Biết đâu tim rớt vào em
Biết đâu tim rớt bên thềm người dưng…


30.10.2007

 

 

 

 

TA ĐĂ YÊU NHAU TỪ KIẾP TRƯỚC

 

Vào những năm 1970, Elena Markard - cô gái Đức 20 tuổi ở Tây Berlin - bị thương nặng. Khi tỉnh lại, cô bắt đầu nói tiếng Italy rất chuẩn - thứ tiếng mà trước đó một chữ cắn đôi cô cũng không hề biết. Cô khẳng định tên ḿnh là Rozetta Liani, sinh ở Italy năm 1887 và đă… chết ở đó năm 1917. Khi được đưa tới địa chỉ “quê cũ” tại Italy, Elena gặp một bà già, vốn là con gái của người phụ nữ có tên Rozetta đă quá cố. Không do dự, cô gái 20 tuổi Elena chỉ vào bà già và nói: “Đây là con gái tôi - Fransa”.



Ta đă yêu nhau từ kiếp trước
Đến bây giờ tiếng sét bỗng ngang tim
Ôi tiếng sét vạn năm rồi, có thể
Sét từ anh và sét từ em

 

Ngày đó em tṛn hai mươi tuổi
Anh bốn mươi đi lạc tới chân trời
Hai ánh mắt gặp nhau trào biển cả
Nụ hôn nồng cánh rừng cháy trên môi

 

Rồi xa măi vạn năm chừng quên lăng
Em lấy chồng làm người vợ mồ côi
Rồi xa măi anh bước vào nghiệp chướng
Em thân yêu không lặp lại bên đời

 

Ta đă chết. Và biển trời đă khác
Lại hồi sinh em có thể tin không?
Ta lại quấn vào nhau như dây rừng ràng buộc
Như ngày xưa kiếp trước hứa hẹn ḷng

 

Anh không biết c̣n kiếp sau nào nữa
Và kiếp này không biết có ĺa xa
Anh chỉ biết ta bên nhau như thể
Thần Ái T́nh kiếp trước tặng cho ta…

 

Hà Nội, 2.11.2007

 

 

 

ĐIỆN THOẠI QUA ĐÊM

 

 

Điên thật rồi sao một trắng đêm đường dài điện thoại
Ta lướt khướt say nhau  say giọng nói đau buồn say đùa vui hờn giận
Say men t́nh chưng cất một trời yêu


Em đột nhập vào buồng ngủ của anh bằng giọng nói
Bằng hiện tại nỗi nhớ rớm lệ
Bằng khoái cảm không thành - hi vọng đắng cay

 

Anh đă nói những ǵ anh không nhớ nữa
Lời của anh c̣n trú ẩn tổng đài hay trú ẩn tim em
Xin tha thứ. Một trời sao ớn lạnh

 

Ôi giá em làm nghiêm em lại cười lấp lánh
Anh tan ra anh chui vào ống nói
Hiện bên em chiêm ngưỡng một dáng nằm

 

Trên salon tóc hoe vàng váy ngủ
Em tṛ chuyện em cười em mườn mượt mèo ngoan
Đâu biết ḿnh đang điện thoại qua đêm…

Hà Nội, 9.11.2007

 

 

 

TẬP ĐẾM



Học nát sách bây giờ anh tập đếm
1 đến 10, anh đếm khó làm sao
24 tiếng đầu tiên anh đếm “một”
24 tiếng cuối cùng c̣n ở tận nơi nao?

 

Anh cứ đếm. Mỗi ngày lên một bậc
Ngày em yêu hồi hộp hẹn anh rằng
Thang t́nh ái  lên Thiên Đường đă bắc
Đếm đến 10 anh sẽ được hôn em!

 

Chỉ có vậy mà trời ơi, anh đếm
Đếm hoàng hôn rồi anh đếm b́nh minh
Anh đếm gió đếm mây anh đếm cây đếm lá
Đếm cả tuần chưa tới nụ hôn em…

 

10.11.2007

 

 

MÂY TRẮNG 

Em đuổi khỏi giường anh những nàng tiên tuổi nhỏ
                                            
                     (Louis Aragon)
 


Quá bất ngờ, anh nhận thông điệp t́nh yêu từ Mây Trắng:
17h 17’ ngayf 17 anh ddons em taij haf nooij phi truwowngf
em chir ddeens vowis anh 3 ngayf rooif trowr laij
lamf sao ddeer khoong ai bieets 3 ngayf em owr been anh
(*) 

Th́ ra Mây đă thay em nhắn tin!
 

Yêu mănh liệt chấp mấy ngh́n cây số
Níu mùa thu Hà Nội chút hanh vàng
Chuyến bay chậm nửa giờ như thử thách
Em cô đơn trên trời. Anh dưới đất cô đơn… 

Hoa đă tặng em. Và anh đă hôn
 

Mây bỗng sà vào căn pḥng ốp gỗ
Mây trắng muốt gối chăn mây mướt mịn da ngà
Mây như khói như sương mờ nḥe mắt ướt
Mây cuống cuồng trong buồng tắm làm mưa 

Mây theo em hiển hiện giữa giao mùa…
 

Em nguyên thủy duỗi dài trên mây xốp
Trắng trong ơi ch́m tận đáy Tây Hồ
Anh ngụp lặn đáy sâu vớt mùa thu chết đuối
Mùa thu cười trong mắt em ngủ mơ 

Em mang ba ngày của anh ra đi…
 

Bos hoa anh tawngj em 3 ngayf chuwa kipj heos
(**)
Em đă xa Mây Trắng đă bay
Anh về lại căn pḥng thơm hoa hồng cổ tích
Bất ngờ sao Mây Trắng cứ dâng đầy….
 

Hà Nội, 21.11.2007
______
(*)   17 giờ 17 phút ngày 17 anh đón em tại Hà Nội phi trường
       Em chỉ đến với anh 3 ngày rồi trở lại
       Làm sao để không ai biết 3 ngày em ở bên anh.
(**)  Bó hoa anh tặng em 3 ngày chưa kịp héo

 

 

 

 

MỚI

 

 

Mới hơn áo mới may
Em rằm xuân cười nói
Mới hơn hoa vừa nụ
Em chúm môi lưỡi rắn t́m nhau
Mới hơn vết xưa đau
Con tim dính vào bộ năo
Mới hơn tiếng mèo rên
Anh tan vào em ú ớ
Em ngồi taxi em duỗi dài nguyên thủy
Gió cuộn
Lưng ngày
Gió xiết
Eo đêm…

 

Mới hơn căn pḥng không c̣n em
Mới hơn ngày không c̣n đêm
Mới hơn chiều vừa xa em
Lưỡi không khí liếm vào ngũ giác anh

 

27.11.2007

 

 

 

LỤC BÁT GA BAY

 


Áo phông câu lục xanh trời
Quần Jeans câu bát cuộn trôi sông dài
Em về từ chốn mây bay
Ùa vào thành phố cuối ngày ấu thơ

 

Chẳng c̣n nghe vơng ầu ơ
Chẳng căn nhà gỗ xa tơ óng vàng
Lên tầng, thang máy rước nàng
Cây mùa hiện đại xanh sang gối nằm

 

Em cầm câu bát trong chăn
Xe duyên câu lục đính bằng nụ hôn
Mây mưa vần vũ thượng nguồn
Câu thơ nào phải cánh chuồn đậu bay

 

Anh đi mặc nắng cho ngày
Em về cởi lụa trắng đầy vào đêm
Rượu t́nh lục bát trào men
Nồng nàn da thịt mùa quên lối về

 

Tháng Mười lục bát lên xe
Ga bay nước mắt bốn bề chia li
Em mang câu bát bay đi
Anh cầm câu lục lỡ th́ xuân qua…

 

2.12.2007

 

 

XANH

 


Xanh nụ hôn khẽ chạm mỉm cười xanh
hồn xoáy lốc nồng nàn đường cong thân thể băo
em như em mười bảy
anh như vừa hai mươi
lá c̣n xanh đêm Hoàng Việt trinh nguyên âm nhạc bỗng xanh về

 

Xanh trên cao bên núi xanh bên biển xanh bên em xanh bên anh xanh bên ngày xanh bên đêm xanh
những ly rượu mù ḷa những va chạm tê tê đầu lưỡi
anh úp mặt vào xanh
em uống cạn ḍng xanh
sóng truyền cảm vỗ bờ tung gành đá

 

Em th́ thầm điều chi anh nghe không rơ
khởi thủy là lời
khởi thủy chẳng là lời
hồn vía chót đỉnh trời xác thân ch́m đáy biển

nhưng than ôi sáng ấy tiễn nhau rồi...

 

Anh lên con tàu xanh để lại nụ hôn trong mắt em ứa lệ
nh́n lên xanh tạm biệt những nồng nàn
em ngược con đường quen hoang vu màu xanh lá
lá vẫn xanh mà mắt ướt h́nh anh...

 

Ch́m khuất hết núi xanh thành phố trắng
ánh đèn khuya chết ch́m đáy biển đen
chỉ c̣n lại mắt người xanh như nói
anh nhắm mắt thương về chốn ấy lủi thủi Em!...

 

Tàu Greenlines, 9h ngày 19 – Hà Nội,
 25.12. 2007

 

 

 

CHAT VỚI NGƯỜI YÊU

 


Em đâu?

Dạ em đây!
Thế là chát
Nối lại ngh́n cây số
Những chiếc hôn nóng dần thành núi lửa
Những giận hờn đông tuyết ở quanh nhau.

 

Có thể cùng bỏ qua câu chuyện không đâu
Có thể cùng nửa nắng nửa mưa trong pḥng chat
Có thể cùng nâng ly có thể cùng nghe nhạc
Có thể cùng đón Tết cùng hát ca
Có thể cùng tặng nhau những đóa hoa
Những ánh mắt nói cười trên màn phẳng
Có thể cùng…
Có thể cùng…
Cay đắng
Cùng OK chăn gối
Có thể cùng…

 

Em đâu rồi?
??????
Rớt mạng lâu anh ạ!
Ồ em yêu, anh đợi khá lâu mà
Cứ tưởng em vừa ra vườn hái quả
Cứ tưởng em có khách ghé chơi nhà…

 

Chat một giờ chat qua bữa ăn trưa
Chat thứ bảy chat qua ngày chủ nhật
Chat qua đêm chat vội vàng dăm phút
Chat chông chênh hai đứa hai trời

Rồi lưu kho những cuộc chat dông dài
Rồi xem lại những đắng cay hạnh phúc
Anh lưu tấm h́nh em lệ ướt
Những vui buồn
Những ḥ hẹn
Những phôi pha…

 

Ngủ đi anh
Mai c̣n đi làm sớm!
À nhớ rồi
Mai em đến cơ quan!
Hôn anh nhé
Ừ, anh hôn em nhé

 

Chat mà hôn không thể chạm vào môi…

 

1.1.2008

 

 

 

ĐÀ LẠT VÀ HOA



Hoa vũ hội thân thể hoa ngày nắng lạnh
Những con đường những triền đồi những căn pḥng bừng khởi lơa thể hoa
Anh ngỡ chết trong hoa những đường cong mỹ măn
Anh nhắm mắt hồi sinh nghe hoa thở nồng nàn

 

Nếu không có một chiều sương thấy ḿnh ̣a thác đổ
Th́ làm sao anh đến được Tuyền Lâm
Ghé Thiền Viện mimosa vàng mơ miền hoa ước
Đừng Quên Tôi, hoa tím hát âm thầm

 

Đường Thiếu Phụ bay dài khăn san
Chuông nhà thờ gióng chiều lên thương nhớ
Không thể đếm bao loài hoa đă nở
Bao lần hoa dâng hiến tận cùng hoa

 

Em đi mỏi ngắm hoa
Đêm về mơ hương lạ
Anh ôm ngủ một đóa hoa màu nhớ
Một đóa hoa biết nói tiếng dịu dàng

 

Rồi từ biệt thành phố hoa xinh nhỏ
Nghe thông reo lời cầu chú an lành
Anh tưởng mất cả rừng hoa chưa hái
X̣e tay ḿnh e ấp đóa hồng xanh…

 

Đà Lạt, 15.12.2007

 

 

 

THƠ THỨ BẢY CHO EM



Tờ lịch xanh cuối tuần hiện lên nỗi nhớ xanh
Cuộc điện thoại hoa hồng chào buổi sáng
Rồi lặng phắc
Căn pḥng rỗng gió
Rồi lặng phắc trời xuân đóng đinh cửa sổ
Lặng phắc nhớ
Xanh

Cửa khóa trái tim anh
Viết trên máy những ǵ không lưu dấu
Anh t́m kiếm cả trăm ngh́n file-nhớ
Đâu cũng gặp người ta
Đâu cũng gặp rỗng không

Quờ tay lên bàn chạm chị Gà Bông
Không cục tác cục ta
Gà không đẻ

Quờ tay túi áo chạm cây bút bi
Mực ứa lệ
Không giấy
Viết bằng óc anh lên trời xuân hây hẩy
Hiện dần mây trắng tưởng tượng

Tất cả điện thoại trên thế gian đều tắt
Tất cả internet đều virut
Anh nhắm mắt ŕ rầm cầu chú đêm đen
Đêm trả về Thơ thứ Bảy cho Em.

 

12.1.2008

 

 

 

NGÀY MỎNG DẦN



Ngày mỏng dần năm cũ

Cánh thời gian xanh vàng tím đỏ

Lă chă rơi chân mùa

Tôi rơi Tôi về Em. Tết vừa chạm ngơ

Chân trời sóng nắng


Giao thừa pháo hoa dâng hiến

Ly rượu tân hôn trời đất giao mùa

Quê nhà xa lắc

Lang thang giọt sương nước mắt


Có một đứa trẻ xuân

Chạy ra từ Em mấy chục mùa xuân trước (*)

Tôi ôm ngây thơ tuổi yêu thất lạc

Ngày mỏng dần năm mới


Bóc tin yêu gặp chiều lá dong xanh…


Tết Mậu Tư, 2008

 

________

(*) Ư thơ Nguyễn Thụy Kha

 

 

TRÁI TIM VALENTINE

 

 

Không sắc lệnh nào chống lại được T́nh Yêu

Linh mục Valentine không tuân theo Hoàng Đế

Ông bí mật cho t́nh yêu hành lễ

Và ông bị tử h́nh – hóa Biểu tượng T́nh Yêu.

 

Trái tim Valentine trong lồng ngực của tôi

Trong ngực bạn

Trong ngực Em

Cay đắng

Suối ngọt Chocolate măi chảy tràn dâng tặng

Những lứa đôi

Những ngày Thánh T́nh Yêu!

 

Anh gửi Em tấm thiệp giản dị thôi

Trái tim kết những đóa hồng tươi măi

Trái tim Valentine cuối đời anh gặp lại

Cuối đời anh

Giữ măi

Một t́nh yêu

 

Valentine

Bất tử trước giáo điều…

 

14.2.2008

 

 

 

KHI EM THỞ DÀI


Khi em thở dài

Bầu trời vỡ vụn đổ vào tim anh

Hai tay ôm bóng

Anh đi vô định

Đêm nḥa bóng em


Khi em thở dài

Bước chân vực thẳm

Vớt măi t́nh yêu nước biển

Mặn chát vô h́nh

Đêm nước mắt


Khi em thở dài

Anh x̣e bàn tay

Căn pḥng biến mất

Màu trắng tấm drap liệm trắng hư không


Khi em thở dài

Em 
     thở 
             dài

Anh đi ngàn năm

Không

Qua tiếng thở dài...


12.2007

 

 

BAY NGÀY 8 THÁNG 3

Tặng phái Đẹp

 

Ngày 8 tháng Ba này, tôi cùng các nhà thơ Vũ Quần Phương, Vương Trọng, Nguyễn Đức Mậu, Dương Danh Dũng… làm một chuyến “Bay Thơ” vào Nam Bộ. Bay vào ngày Phụ Nữ, chúng tôi thương lượng đổi chỗ cho Từ Thức xuống trần tặng hoa phái Đẹp, c̣n chúng tôi lên trời tặng hoa Tiên nữ. Tuy vậy, tôi cũng đă kịp viết bài thơ này riêng tặng các nàng Vnweblogs, cầu chúc các nàng măi là Hoa Tiên Nữ trên mặt đất và trên thế giới ảo thân yêu.



Bay ngày 8 tháng Ba

Mang theo hoa

Làm quà Tiên nữ


Từ Thức giáng trần

C̣n lại ḿnh ta râu ria lạo xạo

Tiên nữ níu áo

Tiên nữ ṿi quà

Ta chỉ có hoa

Hồng tươi một đóa

Ta chỉ có thơ

Trống đồng in tṛn ngực nở

Bài thơ măi lộ

10.000 mét cao

Trên mây

Dưới mây

Hây hây

Tốc độ…


Máy bay cập ga Dâu Bể

Tiên nữ không về trời

Ùa vào trần thế

Những đóa hoa người

Cười nói

Tháng Ba


Hà Nội, 5.3.2008

 

 

 

NGÀY CHỦ NHẬT RỖNG

 

 

Không hiểu bằng cách nào ngày nào thằng Mo cũng t́m được những bông hoa xanh  cắm vào cửa sổ nhà nàng rồi biến mất tăm

Không hiểu bằng cách nào ngày nào thằng Bo cũng gọi những cú điện thoại từ Bắc Cực thầm thĩ tai nàng rồi lịm đi trong gió

Không hiểu bằng cách nào ngày nào con chó hoang cũng liếm vào nơi nhạy cảm bầu trời rồi hoang thai tưởng tượng


C̣n anh

Anh cới trần lang thang suốt ngày chủ nhật rỗng.

Anh không thấy bốn triệu cái nồi cơm điện tṛn vo trôi vào đơn điệu

Bốn triệu cái nồi cơm điện tṛn vo trôi vào đơn điệu không nh́n thấy anh

Anh xộc vào nhà A nhà B thiếu nàng đều trống rỗng

Chỉ c̣n lại dấu nằm lơa thể

Anh úp mặt vào mùi sữa thơm và gọi tên nàng nhưng chỉ hồi âm sấm sét

Trời sắp làm mưa

Sân bay những bóng người hóa thạch

Anh muốn bay mà không bay được


Nhưng rồi không hiểu bằng cách nào anh xuất hiện giữa thành phố phủ tràn màu hoa lạ

Xa thật xa t́m lại một điều ǵ

Những dốc không người những hồ không sóng

Xe tốc hành c̣n lại một ḿnh anh (không cả chú lơ xe không cả anh tài xế)

Xe vẫn đi hơn 300 cây số

Về phía biển không sóng


Tiệm uốn tóc vắng hoe

Bộ tóc giả hoe vàng đội trên đầu nàng ma-nơ-canh da sơn hồng phớt trắng

Không phải nàng

Cổng công ty khóa chặt

Anh cởi trần lang thang...

Bỗng anh lạc vào hàng internet

Internet không nối vào máy chủ

Sao anh thấy nàng cười tiếng cười trong như ngọc

Sao anh thấy nàng khóc tiếng khóc nghẹn ngào anh

Sao anh thấy nàng xanh như nàng đang ốm nghén

Không

Chỉ là ảo ảnh.


Anh cởi trần lang thang...


Con tim mách: nhà nàng khu năm tầng bên trái

Anh đột nhập 106 pḥng đều những cái pḥng hoang

Đồ chơi trẻ con xanh đỏ tím vàng lam chàm đen trắng cái phơi ngoài nắng cái núp bóng râm

Tivi câm karaoke câm telephon câm radio câm người câm hay tượng đá

Một vườn tượng người đứng nằm hoang dă

Biển dưới chân mà sao biển câm?


Anh cởi trần lang thang ngày chủ nhật rỗng

Căn nhà thân thuộc của anh chủ nhật cũng rỗng không

Bếp lạnh ngắt và chiếu chăn lạnh ngắt

H́nh như nàng ra đi đă hai tháng chưa về

Có tiếng điện thoại đổ

H́nh như của thằng Bo

Có bông hoa xanh bên cửa sổ

H́nh như của thằng Mo

Bo là ki bo Mo là rỗng không. Anh nghĩ

Rồi ngủ lúc không giờ....


20.1.2008

 

 

PHÚT DỐI L̉NG


Trong ṿng tay mèo rên rung tần sóng đêm sâu

Người t́nh nói: Em yêu anh

Người vợ nói: Em yêu anh

Con điếm nói: Em yêu anh


Anh tự nguyện nồng nàn lửa cháy.


Trong phiên ṭa búa gơ dội óc người

Nguyên đơn nói: Tôi nói thật

Bị can nói: Tôi nói thật

Chứng nhân nói: Tôi nói thật


Quan ṭa tuyên bản án

Sự thật của quan ṭa.


Ngoài xa kia biển hát lời sóng

Gió hát lời cây

Trời xanh màu mắt ai thăm thẳm…

Tôi lạc ḿnh thơ ngây lối cỏ non

Lẩm nhẩm bài ca phút dối ḷng.  


1.4.2008

 

 

VENUS NGỦ

 


sau cơn khoái lạc tột cùng Venus ngủ

nghe nói nàng sinh ra từ bọt biển trắng tinh

một làn gió trễ tràng ru chăn gối nệm drap và làn da thơm thảo

uể oải màu đèn ngủ

môi hồng phảng phất nụ hôn


không ban cho Homer quyền lực

nàng là thần sắc đẹp thần sinh nở thần t́nh yêu

Homer đă chọn nàng và chiến tranh ập đến


3.300 năm không ch́m vào đáy biển

nàng nằm đây mơ giấc thanh b́nh

thiêm thiếp hàng tỷ trẻ con ngủ quây quần đất Mẹ

ngủ bên nàng

ngủ quanh giấc mơ


tôi lim dim nhặt nhạnh những ư thơ

khi nh́n Venus ngủ

bỗng nàng chớp mắt nh́n tôi ảo ảnh một nét cười…


ngủ đi Venus ơi. Ngủ ngon em nhé

và làm t́nh và hạnh phúc và yêu

và sinh nở và chở che và mơ về phía đẹp

đừng hóa thành tượng đá

trong bảo tàng trên thập giá rong rêu…


13.4.2008

 

 

 

VENUS NGỦ

 


sau cơn khoái lạc tột cùng Venus ngủ

nghe nói nàng sinh ra từ bọt biển trắng tinh

một làn gió trễ tràng ru chăn gối nệm drap và làn da thơm thảo

uể oải màu đèn ngủ

môi hồng phảng phất nụ hôn


không ban cho Homer quyền lực

nàng là thần sắc đẹp thần sinh nở thần t́nh yêu

Homer đă chọn nàng và chiến tranh ập đến


3.300 năm không ch́m vào đáy biển

nàng nằm đây mơ giấc thanh b́nh

thiêm thiếp hàng tỷ trẻ con ngủ quây quần đất Mẹ

ngủ bên nàng

ngủ quanh giấc mơ


tôi lim dim nhặt nhạnh những ư thơ

khi nh́n Venus ngủ

bỗng nàng chớp mắt nh́n tôi ảo ảnh một nét cười…


ngủ đi Venus ơi. Ngủ ngon em nhé

và làm t́nh và hạnh phúc và yêu

và sinh nở và chở che và mơ về phía đẹp

đừng hóa thành tượng đá

trong bảo tàng trên thập giá rong rêu…


13.4.2008

 

 

RU TRẮNG

 


Choàng lên thân thể em mây trắng dệt ngh́n năm lụa trời non nơn trắng

Em bồng bềnh thức ngủ phía anh ru

Anh ru biển mơn man bọt sóng xỏa ṃn đêm ôm bờ cát

Anh ru cây rải lá chỗ em nằm

Anh ru gió lang thang mềm hơi thở

Yêu vỗ về có theo suốt trăm năm…


Ru cô đơn ch́m vào da thịt đêm trắng buốt

Ru đau thương hoang hoải dấu lưng trần

Ru bàn tay biết yêu

Ru bàn chân biết nói

Ru bờ mi rưng lệ bóng tuổi tṛn


Ngày tháng mỏi buồn

Đường xa mỏi nhớ

Những trắng đêm mỏi thăng trầm bồi lở

Mỏi mặt người mặt giấy

Mỏi hoa nở hoa tàn

Mỏi cay đắng hân hoan…


Ru căn pḥng ảo mờ khung tường trắng

Ru nghĩa trang trắng phớ vết thư xưa

Trước mặt sau lưng chập chờn ảo mộng

Đêm tan vào hoang vắng tiếng ru mưa…


3-6.5.2008

 

 

 

TẤM H̀NH XƯA

 


Anh chụp lại tấm h́nh xưa ở nhà ngoại của em

Có những người đă chết giờ anh được thấy mặt

Được thấy em thời trẻ má cười núng nính

Được thấy chiếc quần tây bó kín cặp chân dài

Chiếc thắt lưng da ôm xiết một ṿng eo


Bà ngoại giờ không giống trong ảnh nữa

Không c̣n ông

Bà thương cháu, cho tiền

Như tiền quà cho em ngày thơ ấu

Mẹ cũng vậy, già như bà trong ảnh

Ba mất rồi, mẹ điện thoại theo em

Ít người thân

Em thêm chữ thân giữa hai tiếng Anh yêu

Anh thấy ḿnh bỗng đứng vào trong ảnh.


Tấm h́nh xưa bóng thời gian lấp lánh

Anh nghiêng vào lấp lánh bóng h́nh em…


22.11.2007

 

 

 

 

 

THỬ TƯỞNG TƯỢNG TRÊN XE TẬP LÁI



Thử tưởng tượng trên xe tập lái em mặc đồ lính và đội mũ lưỡi trai

Những ṿng cua ướt áo

Những cú phanh thót tim

Những hốt hoảng ngă tư tắt máy


Lái xe trên đường không giống dạo vườn!


Thử tưởng tượng trên xe tập lái em lùi xe chạm gốc cây trong gương chiếu hậu

Gốc cây cứ tiến về em mà không sao hăm lại

Cảm giác vực thẳm

Những hẫng hụt không thành

Và chiếc phanh tự vệ bản năng


Thử tưởng tượng trên xe tập lái em chở anh tới chốn vô cùng

Những dốc cao suối sâu

Những cát vàng tuyết trắng

Và mây bay mờ mịt sương mù


Nụ hôn chết máy tự bao giờ…


Thử tưởng tượng trên xe tập lái em làm thơ

Em sẽ thấy làm thơ dễ hơn lái xe!


6.6.2008

 

 

 

BIỂN CHẾT



BIỂN CHẾT 1

 

không c̣n ai yêu nhau

biển chết

biển chết nụ cười không sóng

biển chết bàn chân lún cát

biển chết đêm hoang

sét đánh vào núi đá

những thanh sắt rỉ dét xương sườn


anh chết trái tim vô cảm

không gọi tên

biển nhạt

mắt khô

môi đắng


không thể h́nh dung một ngày không nhớ biển

nỗi nhớ cũng chết rồi


có cái ǵ cựa quậy trong chăn

giống bàn tay quen

giống giọt biển quá khứ

giống một chút ǵ ǵn giữ


một nửa câu thơ làm biển hồi sinh?

 

 

BIỂN CHẾT 2

 

không c̣n nửa câu thơ về biển

có nghĩa là biển chết phải không em?

 

 

 

 

ANH NÉM EM LÊN TRỜI



đêm nay anh ném em lên trời rồi ngửa tay anh hứng

rơi xuống ḷng tay

giọt nước mắt


đêm nay anh ném em xuống biển sâu rồi anh thả câu

vớt lên

bọt biển


đêm nay anh ném em lên giường rồi anh nằm bên

hai tay ôm

băo trắng


đêm nay anh ném nỗi nhớ khỏa thân ra khỏi tóc

thấy bên đời

chuyện cũ đă tân trang….


2k, 8.6.2008

 

 

SINH NHẬT MÙA THU

 


Ai giấu trong màu thu
Bông cúc xanh tháng bảy
Nh́n cánh hoa anh thấy
Thu về cùng gió xanh

Ai giấu trong thời gian
Tươi nguyên mùa thu cũ
Những mùa xưa quyến rũ
Đi đón mùa thu nay!

Ai giấu sợi tóc mai
Buộc t́nh yêu muôn thuở
Buộc giận hờn nhung nhớ
Buộc ngày thu đời người

Ai giấu em của tôi
Suốt bao mùa thu ấy
Nếu không có một ngày
Cuối thu anh nh́n thấy…

Nhớ chăng em, từ ấy
T́nh yêu được sinh thành
Anh thắp riêng ngọn nến
Cám ơn mùa thu xanh…


Hà Nội, 12.7.2008

 

 

 

THÁNG TÁM GIỮ GIÙM TÔI


Tháng tám giữ giùm tôi một đám mây ngơ ngơ không bay không đứng im

Trắng trên xanh

Trắng trong xanh

Trắng

Trong

Mong manh


Tháng tám không cách mạng

Không b́nh yên

Không thấy chim báo băo

Băo giật đổ đa làng

Lụt tràn giường đẻ

Mẹ sinh tôi

Oa oa

Ngày sinh tướng Vơ (*)...


Tháng tám giữ giùm tôi câu thơ làm đời tôi khốn khó

Câu thơ nói thật

Câu thơ rần rật

Rồi một ngày

Thần tượng ta tan vỡ

Câu trả lời thật không dễ dàng chi


Tháng tám giữ giùm tôi đơn độc

Đơn cô

Thân độc

Làm thơ

Viết nhạc

Ngày vài giờ blog

Thích uống rượu ngon

Thích Em thông minh vui tính

Thích bạn bè xưng tụng yêu thương


Tháng tám trời xanh rờn rợn thơ Đường

Lá xưa rơi vào hiện đại

Sexy ngôn ngữ

Nh́n đâu cũng thấy thiên hạ cởi truồng cùng hoàng đế

Nhắm mắt nghe mưa

Cuốn đi giấc mơ trưa...


Tháng tám giữ giùm tôi Em nhé

Một ngày một giờ một khắc

Nửa đời nửa đoạn

Mây trắng không đứng im không bay...


Hà Nội, 31.7.2008

 

_________
(*) Tướng Vơ Nguyên Giáp sinh tháng 8 ngày 25.

 

 

 

SAY LÚC KHÔNG EM



Không giờ không em

Không rượu không hoa không lá

Không tiếng mèo rên biển lạ

Dập dềnh

Động cơ hút dầu lênh bênh


Say lúc không em

Nín thở bơi sóng dữ

Thấy em thay áo váy đen

Khép vào mắt ngủ


Đêm biển một ḿnh sấp ngửa

Đất liền

Kẻ chỉ Núi Lam

Thở sâu biển sụt lở

Chết giấc giếng khoan


Ch́m vào đêm lênh láng

Khỏa thân biển

Xa em...


Bạch Hổ, 21.3.2008

 

 

 

NGÀY KHÔNG EM


Ngày không em
anh cây chổi tựa ṃn góc bếp
anh cái chảo mốc meo 
anh con mèo đói kêu khan
anh con chồn hoang ngủ vùi trong hốc tối...


Ngày không em
anh làm ǵ với gió
gió mềm mại dáng em
anh làm ǵ với lửa
lửa cháy môi em
anh làm ǵ với cơn mơ giật liên hồi tiếng nấc


Ngày không em
anh không có thật
anh bị phép tàng h́nh
chiếc b́nh vỡ không sao gắn lại...


Mưa vẫn rơi
anh băo về miền thẳm
ngày không em
con chó tru điên
con chó điên tru h́nh anh mờ tỏ
nó chạy thật xa
về mách anh lưỡi được liếm gió...


Anh nhớ em
mắt liếm màn h́nh
những ḍng chat thơm mùi da thịt


Anh thấy ḿnh bay là trên cỏ ướt
trên cánh trần tay em
đêm dồn đêm
ngày cũng là đêm
anh nhắm mắt một thiên đường mây trắng


Ngày không em
ngọn cỏ khát đâm mù tia nắng...

 

24.9.2008

 

 

 

RU HOA



chúm chím môi hoa lim dim mắt lá

cái ngủ à ơi màn trời buông thả


áo xiêm lơi lả đường cong ảo mờ

tiếng trùng tiếng dế đắm ch́m ngây thơ


trong giấc hoa mơ có chùm ánh sáng

một giọt sương trời sao rơi lấp loáng


có năm ngọn gió vuốt ve má nàng

có năm cánh sóng phập phồng mơn man


ngôi đền thời gian làm sao che chở

hoa biết v́ ai đến th́ hoa nở


à ơi cái ngủ quyến rũ giấc hoa

ngủ th́ rực rỡ thức mà phôi pha...

1996

 

 

 

BÀI THƠ BỊ LỖI



mơ thoát khỏi ḍng sông những con cá cố nhảy lên bờ

tôi không mơ trời cao tôi ở trọ trời cao

căn hộ khép kín ép chặt dần tháng ngày

chiếc computer trong xó tối mở ra thế giới

lách cách lách cách lách cách lách cách

không chịu nổi à ơi

không chịu nổi chuẩn mực

lách cách lách cách cạch

computer lỗi

đôi khi lỗi lầm mở ra tư duy mới

đôi khi không thể làm thơ lại tốt hơn làm thơ


trở lại giấc mơ đập vỡ bức tường

thấy hiện ra người quả phụ trẻ

mắt đắm đuối quở trách

lách cách lách cạch lách cách cạch

một bóng người đè nặng một bóng hoa

những con cá đói khát trên đất khô

quẫy nát bóng người bóng hoa

quẫy nát computer

quẫy nát bức tường vỡ

quẫy nát trời xanh


tôi thoát khỏi có vần không vần à ơi không à ơi hũ nút không hũ nút

tôi tự do lơ lửng trời cao.



 

 

 

WHITE ROCK

 

 

White Rock, vâng Oai-Rooc

Tôi đọc tên em Đá Trắng

Đá Trắng cùng tôi trốn t́m phố núi

Tôi nhớ Đà Lạt từng qua

Mắt em mơ màng biển mưa

Cây cầu đưa chúng ḿnh cùng mưa cùng sóng cùng gió

Quay nh́n ḥn đá trắng khổng lồ gửi bóng biển trưa

 

White Rock, vâng Oai-Rooc

Má em trắng hồng trong mưa

Mắt em nâu cà phê

Tóc em sóng sánh đen bia

Những ngón tay mặn dài gió biển

 

White Rock, vâng Oai-Rooc

Tôi đọc tên em trong những giấc mơ

Xa rồi thành phố lạ

C̣n thơm cà phê Brasin

C̣n nồng men bia Canadien

C̣n thiêu đốt anh lửa trắng da em...

 

White Rock City, 21.7.2007

 

 

 

EM ĐÀN BÀ

 

Đàn bà là những cuốn sách phải được viết ra

trước khi chết

trước khi bị nuốt chửng[*]

            Cristina Peri Rossi (nhà thơ nữ)

 

 

Em sắp đặt anh vào ngăn n

Bên cạnh ngăn cuối thu

Khi ấy biển tràn vào khuya khoắt đèn công viên đủ sáng để yêu nhau

Bụi đời và t́nh nhân sắp đặt ngăn sợ hăi

Tiếng c̣i xe tím buốt một câu thề…

 

Em chuyển anh sang ngăn i

Đi bộ về miền cửa sổ

Gió biển ve vuốt tóc em dính vào má anh một nụ hôn tŕu mến

Gă xe ôm bám theo tận tụy dẫn đường

Em xếp vào ngăn phiền toái cảm ơn.

 

Ngăn k sẽ sắp đặt ǵ

Em và anh và giường dra trắng muốt

Anh muốn viết một bài thơ sex

Bên những bài thơ sex em đă viết

Từ những ngăn lân cận bật lên tiếng hú rên

Ngăn ngọn đèn ngủ gần như không đèn

Gần như có đèn

Gần như những sợi lông mọc vào trí nhớ

 

Không biết bằng cách nào

Em chuyển anh sang ngăn z

Từ n đến z

Ngắn hơn từ a đến z.

 

Em làm anh

Anh bỗng biến thành em

Những tiếng kêu răng rắc

Chúng ḿnh quẫy đạp hàng giờ trong ngăn z

Tiếng kêu đau sao giống tiếng kêu yêu

Chiếc điều hoà thở hoang trong pḥng riêng của nó.

 

Em xếp anh vào ngăn ngủ

Anh quên điện thoại ba lô quá khứ thật xa

Nh́n lại Núi Vàng nguy nga thân thể em nằm duỗi…

 

Xa nhau rồi em nói

Bằng E-mail bằng mạng bằng linh cảm

Em đàn bà

Trở về ngăn a

Những đứa con yêu thức em dậy sớm

Ăn sáng đi học cười ho ngă xe âu yếm

Yêu thương

Đau thương

Nước mắt đời thường

 

Có những ngăn đă khoá

Thỉnh thoảng gió về kẹt cửa

Có những ngăn bỏ trống

Chưa biết sắp đặt ǵ

Em sắp những con chữ thành văn thành thơ thành nhớ anh và nhớ…

Sếp, nhân viên, bạn học, đám cưới, đám ma, sinh nhật, ông bà

Những công việc ngày ngày lặp lại

“Bóng đen bên gốc cây già”

“Làm thế nào để em không yêu anh?”

 

Một ngăn linh hương thắp vào cơi Phật.

 

Anh được xếp nhiều ngăn trên trái đất

Lại chọn ḿnh về ngăn z của em

Em đàn bà

Đơn giản vậy

Yêu em.

 

14.11.2007

 

____________

[*]Trích từ chùm thơ của Cristina Peri Rossi, bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn.

 

 

 

HAI BÀI B̀NH THƠ

CẢM NHẬN “NGÀY KHÔNG EM”

 

Các nhà phê b́nh, bạn bè văn chương và cả người đọc viết khá nhiều về thơ Nguyễn Trọng Tạo. Khó t́m ra điều ǵ để viết thêm về nhà thơ danh tiếng này. Tôi muốn viết một cái ǵ đó nho nhỏ, hợp với sức ḿnh, về thơ Nguyễn Trọng Tạo, với tư cách một người đọc b́nh thường. Tôi không cố chọn ra một số bài thơ hay nhất của Nguyễn Trọng Tạo để nói đến. Tôi đơn giản lấy luôn bài thơ mới nhất mà anh công bố để đọc và cảm nhận.

 

Viết về thơ Nguyễn Trọng Tạo là một công việc cực kỳ khó khăn. Vườn thơ anh quá rộng, cây hoa nào cũng đẹp, bông hoa nào cũng lung linh. Vừa định "yêu" bông hoa này, ta lại thấy bông khác quyến rũ không kém.

 

Một nhà "Nguyễn Trọng Tạo học" chắc chắn phải bỏ cả năm để đọc, nghiên cứu và viết một công tŕnh khoa học về thơ anh. (Xin xem Phụ lục ở cuối bài để h́nh dung kho "sản phẩm" mang thương hiệu Nguyễn Trọng Tạo)

 

Mấy chục năm qua nhiều bài thơ của NguyễnTrọng Tạo vẫn sống trong ḷng người đọc, được nhiều người thuộc ḷng. Tiến sỹ Hoàng Kim, một nhà nông học tên tuổi, hễ khi nào tṛ chuyện với bạn bè về thơ văn là nhắc đến mấy câu:

 

Anh trót để ngôi sao bay khỏi cát.

Biếc xanh em măi chớp sáng bầu trời.

Điều có thể đă hoá thành không thể.

Biển bạc đầu nông nổi tuổi hai mươi

 

Tôi chỉ lấy lấy ra trường hợp tiến sỹ Hoàng Kim làm ví dụ. Những người khác có thể thích bài khác, những câu thơ khác. Những câu thơ mượt mà, dễ nhớ, không cầu kỳ nhưng h́nh ảnh hấp dẫn, mới lạ, dưới con chữ là T́nh và Lư ẩn hiện.

 

Đó là nói về những bài thơ thành danh của Nguyễn Trọng Tạo, thế thơ của anh gần đây th́ sao? Xin mời đọc bài thơ sau:

 

NGÀY KHÔNG EM

Tặng Em

 

 Ngày không em

anh cây chổi tựa ṃn góc bếp

anh cái chảo mốc meo 

anh con mèo đói kêu khan

anh con chồn hoang ngủ vùi trong hốc tối...

 

Ngàykhông em

anh làm ǵ với gió

gió mềm mại dáng em

anh làm ǵ với lửa

lửa cháy môi em

anh làm ǵ với cơn mơ giật liên hồi tiếng nấc

 

Ngày không em

anh không có thật

anh bị phép tàng h́nh

chiếc b́nh vỡ không sao gắn lại...

 

Mưavẫn rơi

anh băo về miền thẳm

ngày không em

con chó tru điên

con chó điên tru h́nh anh mờ tỏ

nó chạy thật xa

về mách anh lưỡi được liếm gió...

 

Anhnhớ em

mắt liếm màn h́nh

những ḍng chat thơm mùi da thịt

 

Anh thấy ḿnh bay làtrên cỏ ướt

trên cánh trần tay em

đêm dồn đêm

ngày cũng là đêm

anh nhắm mắt một thiên đường mây trắng

 

Ngàykhông em

ngọn cỏ khát đâm mù tia nắng...

 

24.9.2008

 

Cách tân (đổi mới) là một quy luật của sự tồn tại, một yêu cầu tự thân của mỗi tác giả. Ai liên tục cách tân, tuổi thọ sáng tác của người đó càng dài lâu.

Có người hiểu cách tân nghệ thuật là múa không mặc quần áo như mấy chú ở FPT, có người lại làm cho câu văn lủng củng đến vô nghĩa, câu thơ cầu kỳ khó hiểu. Thậm chí có người cho rằng phải đập phá các tượng đài mới là cách tân mạnh mẽ.

 

Dẫu đă bước sang thập kỷ thứ 7 của cuộc đời, Nguyễn Trọng Tạo vẫn liên tục cách tân thơ ḿnh, theo cách của anh.

 

 Bài thơ "Ngày không em" được xây dựng theo cấu trúc:

1. Xa em, anh là ǵ

2. Xa em anh làm ǵ

3. Xa em anh như thế nào

4. Nguyên nhân - V́ nhớ em

5. Khát vọng yêu đương

 

Là hoạ sỹ, Nguyễn Trọng Tạo đương nhiên là giỏi bố cục. Là một người làm kỹ thuật, tôi hay t́m "sơ đồ khối" của mọi thứ.

 

1. Xa em anh biến thành vật bất động, mất hết công năng: 

anh cây chổi tựa ṃn góc bếp

anh cái chảo mốc meo 

 

hoặc là động vật hoang dại, thiếu thốn và bải hoải:

 

anh con mèo đói kêu khan

anh con chồn hoang ngủ vùi trong hốc tối...

 

Đă ai ví sự cô đơn, nhớ nhung của ḿnh như một con mèo đói kêu khan?

 

2. Xa em, anh thành người bất lực, không c̣n biết làm ǵ:

Ngày không em

anh làm ǵ với gió

gió mềm mại dáng em

anh làm ǵ với lửa

lửa cháy môi em

anh làm ǵ với cơn mơ giật liên hồi tiếng nấc


Đụng vào cái ǵ, kể cả cái vô h́nh là gió, cũng gợi nhớ đến em. Anh bất lực với sự khủng khoảng của chính ḿnh.

 

3. Tác giả xác định trạng thái của"anh", đẩy logic nhớ nhung lên mức cao hơn:

Ngày không em

anh không có thật

anh bị phép tàng h́nh

chiếc b́nh vỡ không sao gắn lại...


Anh như bị biến mất, thành vô h́nh, không xương không thịt. Cảm thấy nói thế hơi điêu, hơi vô lư, tác giả tự gán ḿnh là cái b́nh đă vỡ.

 

4. Cái ǵ làm anh ra nông nỗi này? V́ nhớ em. Tác giả diễn tả nỗi nhớ đến kinh người:

- thành băo về phương em,

- thành con chó điên chạy thật xa.

 

Tác giả không nói nhưng người đọc hiểu là con chó điên chạy đến "em", v́ ở trên tác giả đă nói "gió mềm mại dáng em".

 

Muốn biến thành con chó đến "liếm" được người yêu một cái, h́nh ảnh này mới lạ, theo tôi là chưa ai nghĩ đến để mà dùng trong thi ca. Một lần nữa, tự thấy ḿnh "phiêu" quá, tác giả lại quay về với cơi thực:


Anh nhớ em

mắt liếm màn h́nh

những ḍng chat thơm mùi da thịt

 

Liếm màn h́nh như con chó ảo liếm gió. Động từ "liếm" là một từ trần tục, ít ai dám dùng trong thơ, Nguyễn Trọng Tạo dùng nó, rất sex mà không sex, rất thật mà vẫn rất ảo.

 

5. Khát vọng yêu đương:

Nhớ đến vậy, điên cuồng đến vậy, nhưng chỉ nói đến mức đó th́ bài thơ mới chỉ là hay chứ chưa rất hay. Tiếp tục là khát vọng yêu đương, tuy vẫn là ảo ảnh, nhưng bây giờ thực tế hơn, đắm đuối và hạnh phúc hơn:


Anh thấy ḿnh bay là trên cỏ ướt

trên cánh trần tay em

đêm dồn đêm

ngày cũng là đêm

anh nhắm mắt một thiên đường mây trắng

 

Hai câu thơ cuối, thông thường là câu kết.

 

Ngày không em

ngọn cỏ khát đâm mù tia nắng...


Nhưng cái kết thật bất ngờ. H́nh ảnh kỳ lạ: ngọn cỏ làm sao đâm mù được tia nắng? Một cái ǵ đó là ao ước, một chút ǵ đó là giận hờn hoàn cảnh, một sự khao khát đến tột cùng.

"Ngày không em" là một bài thơ chứng minh sức sáng tạo trẻ trung của Nguyễn Trọng Tạo. Có thể mạnh dạn mà nói: các nhà thơ lớn phải làm một việc lớn là đi tiên phong trong công cuộc đổi mới thơ.

 

Trên đây là cách tôi hiểu, tôi cảm nhận một bài thơ được lấy hú hoạ trong mấy trăm bài thơ của Nguyễn Trọng Tạo. Không biết là tôi đă cảm thụ được hết nó hay chưa. Nếu tôi chưa cảm thụ được hết nó th́ đó cũng là điều đáng mừng: bài thơ ở một tầm cao hơn sức với của tôi.

 

PHAN CHÍ THẮNG

 

 

 

RU TRẮNG – T̀NH YÊU PHA LÊ

 

RU TRẮNG  

Tặng Em

 

Choàng lên thân thể em mây trắng dệt ngh́n năm lụa trời non nơn trắng

Em bồng bềnh thức ngủ phía anh ru

Anh ru biển mơn man bọt sóng xỏa ṃn đêm ôm bờ cát

Anh ru cây rải lá chỗ em nằm

Anh ru gió lang thang mềm hơi thở

Yêu vỗ về có theo suốt trăm năm…


Ru cô đơn ch́m vào da thịt đêm trắng buốt

Ru đau thương hoang hoải dấu lưng trần

Ru bàn tay biết yêu

Ru bàn chân biết nói

Ru bờ mi rưng lệ bóng tuổi tṛn


Ngày tháng mỏi buồn

Đường xa mỏi nhớ

Những trắng đêm mỏi thăng trầm bồi lở

Mỏi mặt người mặt giấy

Mỏi hoa nở hoa tàn

Mỏi cay đắng hân hoan…


Ru căn pḥng ảo mờ khung tường trắng

Ru nghĩa trang trắng phớ vết thư xưa

Trước mặt sau lưng chập chờn ảo mộng

Đêm tan vào hoang vắng tiếng ru mưa…


3-6.5.2008

NGUYỄN TRỌNG TẠO

 

Đẹp quá! Không thể nói khác được, đầy mơ mộng và rất hiện thực. T́nh yêu đạt đến đỉnh rồi mới có thể có những câu thơ dịu êm đến thế. Người ru cũng "bị" ru. Một bức tranh trắng  nḥa trong lời ru ấy, một giai điệu mượt mà êm dịu, vui tươi, hơi lạnh nhè nhẹ bay lên:


Choàng lên thân thể em mây trắng dệt ngh́n năm lụa trời non nơn trắng

Em bồng bềnh thức ngủ phía anh ru

 

Thơ hay thường mới, lạ và đẹp trong từng chữ, từng lời, ư tứ sâu sắc. Nhưng ở câu "Em bồng bềnh thức ngủ phía anh ru" ta không thấy những chỉ báo ấy. Toàn chữ quen thân,  thậm chí c̣n khéo nữa. Nhưng không thể nói câu thơ đó không hay. Có lẽ, nhờ các câu thơ anh em đă  tạo một không gian và nó đứng vào đúng chỗ. Nhưng chừng đó chưa thể tạo ra sự cuốn hút. Hăy đọc câu thơ này to lên, th́ ra là nhạc! Bài thơ là một bản nhạc, câu thơ này  đầy nhạc, êm dịu kiểu  dân ca. Chính cái nhạc quen thuộc làm cho ta say mê nó. Ta  bỗng nhớ  người thiếu phụ Nam bộ mặc bà ba vừa ngồi với ta  trong một ban mai tinh khiết, dịu dàng như ngọn gió.

 

Vui chưa hết bỗng ta lại phải sang một trạng thái khác, buồn. Lời ru có vẻ rủ rỉ hơn và h́nh như có cả tiếng khóc thầm. Sao nghe mà ḷng ta có ǵ cũng tan nát theo lời ru ấy. Có lẽ người ru và người được ru đă trải qua những năm tháng đau buồn, đợi chờ, trầm tích, nghẹn lại qua từng lời ru. Nỗi đau đó, nhiều người có thể gặp, không xa lạ ǵ  với ai, nên tự nó đă được nhiều người sẵn sàng bắt tay chia sẻ. Ta  đang bắt tay những câu thơ này và cảm thấy hơi giá lạnh của nó chuyền sang tay ḿnh  âm ấm. Nỗi đau buồn ch́m thật sâu trong từng lời ru, tự thấm vào ta và h́nh như ta cũng muốn thấm vào:


Ru cô đơn ch́m vào da thịt đêm trắng buốt
Ru đau thương hoang hoải dấu lưng trần
Những trắng đêm mỏi thăng trầm bồi lở
     

Ta đă bị hút theo lời ru, từ ru em đến ru cô đơn, ru đau thương, ru bàn tay, bàn chân... Ta thấy ru bằng cả hành động và rất nâng niu trân trọng nữa!  Ru nhưng càng ru ta càng không thể ngủ được, càng ru càng thức. Một nỗi buồn lan tỏa trong từng lời ru hoàn toàn có thể cảm được từ da thịt ḿnh. H́nh như có một giọt nước mắt lăn ch́m hay chính giọt nước mắt của chính ta đang tự chảy,  tha thiết vô cùng. Cái tài của Nguyễn Trọng Tạo là diễn tả hạnh phúc mà bằng những nỗi buồn. Sâu xa lắm! Không gian và thời gian từng chứng kiến nỗi đau quằn quại, đợi chờ:


Ngày tháng mỏi buồn

Đường xa mỏi nhớ

Những trắng đêm mỏi thăng trầm bồi lở  

Mỏi mặt người mặt giấy

Mỏi hoa nở hoa tàn

Mỏi cay đắng hân hoan…

 

Tưởng nỗi đau  đă đến đỉnh rồi, lời ru vẫn chưa dừng lại. Nhưng cùng với dư âm của lời ru trước tạo ra sự cộng hưởng, một không gian bàng bạc lời ru, choàng vào ta. Lời ru cứ nhỏ dần, ta có cảm giác lớn hơn, năo nuột hơn. Nỗi đau từ đâu cứ ḅ ra ngày càng nhiều, chập lại, tạo thành từng con sóng vỗ vào ta. Ta  ch́m hoàn toàn vào trong những con sóng đó. Nhưng, ta bỗng choàng tỉnh dậy, thoát ra, trong căn pḥng trắng, lời ru đă ở ngay cạnh ḿnh rồi. Lời ru lại vượt ra ngoài, ru nghĩa trang đến trắng phớ th́ quả thật ngoài tưởng tượng của người đọc, và cũng là câu thơ Nguyễn Trọng Tạo nhất! H́nh như tiếng ru đă thành nước mắt , tiếng ru đă tan vào tiếng  mưa. Mưa cũng đang dệt tiếng ru buồn. T́nh yêu đă đạt  đỉnh, ḥa quyện vào nhau. Đến đây, một  khoảng lặng, kết quả của sự cộng hưởng, trào dâng trong ta một t́nh thương kiếp người  và trân trọng t́nh yêu của con người  vô hạn...

 

Ru căn pḥng ảo mờ khung tường trắng

Ru nghĩa trang trắng phớ vết thư xưa

 

Dù ta đă tan ḥa hết, lời ru đă tan ḥa hết  thành  mưa, nỗi buồn đau là quá khứ, hiện tại là hạnh phúc, t́nh yêu. T́nh yêu càng giông băo, giờ đây  càng hạnh phúc. Nghe như vô lư mà cuộc đời vẫn thế!  Hạnh phúc ta đang cầm trên tay đă  vượt qua bao nhiêu đau thương, ṿ xé, đợi chờ, hy vọng... Giờ đây, ta sực tỉnh để nâng niu, hưởng thụ và ǵn giữ nó. Thật lạ bài thơ buồn, các con sóng vỗ vào ta, tưởng đă chết ch́m, hóa ra không! Sự liên tưởng giữa các h́nh ảnh hiện tại và quá khứ phủ lên tiếng ru màu trắng đă tạo nên từng cặp mô men xoáy vào các giác quan  ta :

 

Trước mặt sau lưng chập chờn ảo mộng

Đêm tan vào hoang vắng tiếng ru mưa…

 

Ru trắng thật đa nghĩa từng chữ, từng câu. Tận cùng lời ru là một t́nh yêu trong trắng đến sửng sốt. T́nh yêu pha lê . 

 

Hai bài thơ lồng vào nhau, ta mới nói đến bài thơ thứ nhất, c̣n bài thơ thứ hai, bài thơ sex không hề thô thiển. Thơ một bài mà có đến hai, quả là hiếm thấy!

    

Thơ Nguyễn Trọng Tạo vốn giàu thi ảnh,  ở bài này th́ đậm đặc. V́ thế nó ám ảnh, ta tự giác buồn đau tha thiết theo thơ! Thơ không rên mà ḷng ta rỉ, thơ không kêu mà ḷng ta đau, thơ không trách mà ḷng ta xót, thơ không yêu mà đạt tới tận cùng. Thơ cứ thế mà đi vào ḷng ta mở sẵn, tự đánh thức trong ta  t́nh thương yêu con người  và sự trân trọng t́nh yêu, hạnh phúc.  

 

Ru trắng, càng đọc càng ngẫm nghĩ ta lại phát hiện thêm một điều ǵ mới mẻ. V́ thế nó có thể đi cùng với con người bất chấp thời gian...

 

VƯƠNG CƯỜNG