Biến mất 12
Gương mặt đá
hiền hậu đau
xanh xao đau
câm lặng đau
vĩnh hằng đau
bất biến đau
phủ đầy cỏ nhằng nhịt những đường gân đau xanh lục
hơi thở nặng vạch những hành lang dài trên mặt phẳng biếc
Đôi mắt đá
không có con ngươi
không nhìn thấy biển
dù gương mặt sát kề mép nước
kề sát những con sóng trắng ban ngày và ban đêm ngủ mê trong lời tâm tình bè bạn
đôi mắt đá
mở vào trong
vào nội tâm đá
dõi theo hình bóng huyền hồ
của những người bạn đã thôi không còn là bạn
của những người bạn chưa từng là bạn
của những người rồi đây sẽ là bạn
của những người tưởng chừng là bạn
và của những người vĩnh hằng là bạn ?
hai con ngươi đá
một con bay lên ghim vào bầu trời ban ngày toả sáng
một con rụng xuống lòng đại dương
kể từ ngày những lời thề non hẹn biển bị bội phản
đá nhìn mà không thấy
thấy mà không cần nhìn
Vầng trán đá những nếp nhăn không buồn suy nghĩ
mơ một cái chết không bao giờ đến
khắc khoải một biến mất không thể thực hiện
gương mặt đá, gương mặt của biến mất bất khả
bình thản hít thở làn khí cuối đông không loãng không đặc
Khuôn mặt đá
không có miệng
cỏ chôn kỹ làn môi đá
giam giữ tiếng cười trong lỗ hổng không xác định tận cùng lòng đất
đá không cần lưỡi
im lặng phóng những tiếng nói vô âm phi mã không gian ba chiều
vượt các tầng khí cho đến khi vấp phải
tồn tại đá vô tri và vĩnh cửu
đời này đá không màng biến mất
tồn tại không màng hoang mang…
Etretat, 24/4/2008