Biến mất 3
Tiêu biến hết rồi
tất cả những ǵ ta yêu
bàn tay
gương mặt
giọng nói
cả tiếng tim đập mà ta không nghe thấy
hơi thở không chạm được vào má ta
làn môi kiếp này không có cách nào đụng đến
cái nh́n không có cách nào giữ lại được
cơ thể chưa hề thầm kín
chưa hề phô phang
kư ức chưa vào đă ra
làn da chưa ấm đă lạnh
tiêu biến hết rồi
Ở đây
ở tiêu điểm rỗng không của sự biến mất
ta gơ vào bức tường không khí
trong suốt và kín bưng
không biết chạm tay vào đâu, những bức vách thun thút
em cần bàn tay của anh
bàn tay gió và bàn tay khí mở lối đi về biển cả
những vách đá chạy thẳng vào sương mù
chạy tới nơi không có chỗ dừng lại
vách sương mù không mở lối cho khách bộ hành
đành đứng lại và tưởng tượng một lối đi giữa hai bức tường không khí.
Nơi kia
phía ngoài sự biến mất
bàn tay anh có cần em,
có cần một chút ấm lạnh mùa đông không vĩnh cửu?
bàn tay xuân không đủ gió để gọi mùa
gió
kẻ duy nhất có thể vạch ranh giới giữa không khí và không khí
gió thổi vào môi em cái hôn mà không ai trong chúng ta dám bắt đầu
gió ra vào không cần xin phép
thiết lập rồi xoá bỏ mọi khoảng cách
xây và phá những bức tường trong suốt
bảo tồn sự biến mất và em…
Yport 22/4/08
(Trích trong tập Biến mất)