Biến mất 9
Em yêu
đừng khóc
cho mặt trời trở lại
trên nỗi đau đen tan biến trong ánh sáng
bàn tay chói dài những cành đau bắt đầu phủ lá
biến mất trong mùa hè
Em yêu
hãy khóc
cho mưa trở lại
trên những cánh đồng đau mùa thu nằm rũ rượi
những giọt đau trong suốt thấm dần dần
nuôi dưỡng đất
hạt đau biến mất trong mầm nụ
Em yêu
đừng im lặng
ngày đủ dài cho mọi âm thanh
cuồng nộ, hào hùng, thánh thót, ngân nga, dịu, tĩnh…
riết róng, chói chang, gay gắt, khô, lạnh...
chảy tràn trên mặt đất và biến mất trong hơi thở
dẫu im lặng em không thể không thở
Em yêu
đừng nói
tất cả mọi lời của em sẽ đi vào vùng trống hoác
nơi không có sự thấu hiểu
nơi trái tim nói bằng xác của chữ
và cái đầu khóc bằng bọt máu
phập phồng vô can trong nhẫn và nhục
biến mất trong vô cảm
Em yêu
hãy viết
hãy để chảy ra trên màn hình máy tính
những gì tay em không thể kìm giữ
những nỗi đau không có hình hài
những giọng nói không có âm thanh
những điều lạ lùng
những điều em không hiểu
chúng đòi thoát ra khỏi em và biến mất cùng với chữ
Em yêu
đừng tư duy, nhất là đừng tư duy
phụ nữ lại càng nên đừng tư duy
kỳ cục lắm
ở xứ này không có gì kỳ cục bằng một người phụ nữ tư duy
em hãy xinh đẹp, hãy đảm đang, hãy chăm lo cho hạnh phúc gia đình
và hãy nhớ: tư duy là cái gì rất khó coi và lố bịch
hãy và đừng
những từ này có sức mạnh huỷ diệt
những tiếng nói của mệnh lệnh
tự do của em sẽ biến mất cùng với chúng
hãy và đừng
chúng không chỉ là các từ
chúng không cho em có quyền lựa chọn
em sẽ biến mất cùng với chúng
các rãnh não em tràn ngập mệnh lệnh và lời khuyên
hãy và đừng
em biến mất mà không hiểu rằng đang biến mất
Paris, 3/5/08
Trích từ tập « Biến mất »