10.
Thưa ông,
Tôi đă được đọc tất cả các thư ông gửi bạn gái cũ suốt trong thời gian qua. Tôi là vị hôn phu của cô. Chúng tôi đính hôn nhưng v́ sức khỏe cô ấy không muốn cưới. Cô bị suy tim. Sau bức thư thứ ba của ông, tim cô rất yếu, và tôi không để cho cô trả lời ông nữa. Tôi cũng là bác sĩ và tôi biết tim cô ấy bị suy yếu mỗi lần viết thư cho ông. Tôi cũng không muốn cô nhận và đọc thư của ông nữa. Nhưng cô không đồng ư, và tôi phải tôn trọng cô ấy. Dù không viết, nhưng cứ sau mỗi lá thư của ông, tim cô suy thêm một chút, mà cô vẫn nhất định không chịu dừng đọc.
Ông đă không muốn cô ấy nói dối, nên tôi cũng không nói dối ông. Giới hạn chịu đựng cuối cùng của cô là bức thư trong đó ông kể về việc viết bài « Trí thức ca ». Cô ấy nói : « Anh ấy trở về để làm điều này cho đất nước anh ấy đây ». Rồi tim cô hoàn toàn ngừng đập. Tôi đă làm hết sức ḿnh để cứu trái tim của cô ấy, nhưng tôi đă bất lực.
Tôi không có bất kỳ nghĩa vụ nào để phải đọc thư ông, tuy thế, tôi nghĩ có nghĩa vụ báo cho ông về cái chết của cô ấy để ông ngừng viết cho cô.
Dù không muốn, tôi phải nói điều này : những bức thư của ông đă bóp nát trái tim cô ấy.
Và dù rất rất không muốn, tôi buộc phải thừa nhận sự thật này : tôi đă cố t́m cách cứu chữa cho cô ấy, tôi đă đối xử tốt hết mức với cô, tôi yêu cô bằng tất cả t́nh cảm của ḿnh, chúng tôi rất đồng cảm, đồng điệu, chia sẻ với nhau mọi điều, nhưng tôi không có được t́nh yêu mà cô ấy dành cho ông. Cô ấy luôn yêu ông. Luôn yêu ông kể cả khi tuyệt vọng v́ cái con người càng ngày càng trở nên đồi bại của ông.
Vậy đó. Chẳng ai yêu cầu, nhưng tôi đă cho ông biết sự thật. Giờ đây ông muốn làm ǵ với t́nh yêu của cô ấy th́ tùy.
BM