11.
Gửi em,
Anh đă giết em. Chính anh đă giết em. Những bức thư của anh đă giết em. Ông ta viết như vậy. Nhưng ông ta cũng viết rằng em vẫn yêu anh. Thật vậy sao ?
Anh cũng không rơ điều ǵ đang diễn ra với anh nữa. Đầu anh bị kích động bởi những ư nghĩ ấy.
Khi nhận được thư vị hôn phu của em, anh bối rối quá. Anh không ngờ em vẫn luôn yêu anh. Có cái ǵ rất khó tin. Nhưng lá thư đó, chẳng có lư do để không tin. Anh chàng kia chẳng có lí do ǵ để lừa dối anh. Anh cũng thấy khó hiểu sao em có thể đau buồn đến chết v́ anh. Anh là một người b́nh thường. Hơn nữa, một người thành đạt, h́nh mẫu mơ ước của bao thế hệ. Tại sao điều đó lại bóp nát trái tim em ? Anh giàu có, thành công và toại nguyện, lẽ ra em phải mừng cho anh chứ, nếu đúng là em yêu anh. Từ lúc chữa khỏi bệnh, anh không c̣n bi quan, chán nản nữa, anh lấy lại niềm vui sống, và luôn biết cách tạo niềm vui. Lẽ ra em phải mừng cho anh chứ. Sao lại đau buồn mà chết ? Anh không hiểu, anh không hiểu được.
Rồi anh t́m kiếm những bức thư của em, đọc lại. Nhớ lại những ngày tháng cũ. Từ từ anh cũng hiểu rằng em không muốn anh trở thành như hiện nay. Nhưng cả điều đó cũng khó hiểu đối với anh. Tại sao em không muốn anh là con người như hiện nay ? Mọi thứ đang rất tốt đẹp đối với anh, sao em không muốn anh có cuộc sống hạnh phúc này ? Dù khó hiểu anh vẫn biết rằng em không phải là người xấu. Chắc chắn em có cái lư của ḿnh. Anh bị xáo trộn và bất an.
Anh bị xáo trộn và không thể làm được ǵ. Anh thấy ḿnh ra đại lư vé máy bay, đặt vé đi thăm em. Một cái ǵ đó bảo anh rằng cần phải đến bên em, cần phải gần gũi em trong không gian, anh mới có thể lấy lại sự b́nh an.
Anh đă đến bên em, đă ở rất gần em. Em không biết, dĩ nhiên rồi. Anh ngồi bên mộ em suốt một ngày trời. Anh đă bay sang để được ở bên em. Anh suy nghĩ suốt trên hành tŕnh dài hai mươi giờ đồng hồ đó mà vẫn không hiểu được v́ sao em khiếp sợ con người ngày hôm nay của anh.
Khi ngồi trước mộ em, anh nhận ra rằng anh không hiểu cả một điều khác nữa : vậy cái con người làm em đau buồn mà chết ấy, con người đó c̣n có ǵ xứng đáng với t́nh yêu của em ?
V́ sao em vẫn yêu anh ? Cái ǵ trong anh làm em vẫn yêu anh?
Anh sẽ làm ǵ với t́nh yêu của em đây ? Vị hôn phu của em đă trao nó cho anh. Anh không thể ngờ được, không thể ngờ được em vẫn yêu anh. Sau khi em ngừng viết thư, linh cảm cho anh biết đấy là một phản ứng, một sự phán xét dành cho anh, không c̣n phán xét bằng lời nữa, mà phán xét bằng im lặng. Anh không muốn tự thừa nhận nhưng ngầm hiểu rằng t́nh yêu của em đă chết. Nhưng lúc đó, đối với anh, t́nh yêu của một người phụ nữ ở nơi xa xôi, sự phán xét của một người phụ nữ mà ḿnh biết là khó gặp lại, chẳng có nghĩa lư ǵ. Hoặc ít nhất vào thời điểm đó anh tưởng rằng nó không có nghĩa lư ǵ. Về phần anh, anh đă không thể quên em, bằng chứng là vẫn muốn viết cho em. Nhưng bây giờ, anh phải nói thật xem, v́ sao anh viết cho em ? V́ bị thôi thúc không thể không viết ? V́ muốn nhắc nhở em nhớ đến anh ? Hay tại cái thói ngông nghênh, anh trâng tráo muốn bảo em rằng : « tôi bây giờ là như thế đấy, tôi nói cho cô biết rơ ràng về tôi như thế đấy, cô có phán xét ǵ tôi cũng cóc cần » ? Hoặc cũng có thể anh bị tổn thương v́ em đă im lặng không trả lời anh, và anh cố t́nh viết để gây tổn thương cho em ? Động cơ nào khiến anh làm như vậy ? Giờ đây anh rất khó phân định.
Anh cần t́m cho ra cái ǵ đă giúp anh giữ được t́nh yêu của em. Điều đó lẩn quất trong tâm trí anh khi ngồi trên máy bay trở về nhà.
Anh không biết bắt đầu từ đâu. Có lẽ bắt đầu từ những việc đáng nhớ anh đă làm. Anh sẽ nhớ lại những điều tốt đẹp đă làm. Anh biết em chỉ có thể yêu những ǵ tốt đẹp mà thôi. Mà hẳn ở cương vị của anh, trong sự thành đạt của anh, anh đă phải làm nhiều chuyện đáng được gọi là tốt đẹp chứ.
Một tuần trôi qua, anh không nhớ được ǵ cả. Chẳng có ǵ hiện lên trong kư ức. Anh không gợi lại được ǵ hết. Dường như năo anh không hoạt động nữa. Dường như óc anh chỉ c̣n là một đống bùn. Không, anh không muốn bị bệnh lần nữa. Anh muốn là một người b́nh thường, anh muốn năo anh hoạt động b́nh thường, như mọi người.
Tại sao anh không nhớ được ? Anh cố và cố, nhưng đầu gần như tê liệt. Có phải nỗi đau mất em làm năo anh chết cứng không ?
Người anh khó chịu, bí bách, như ở trong trạng thái có cái ǵ phải đẩy ra nhưng không thể nào đẩy ra được. Anh muốn nó phải trở lại, kư ức của anh, mà không thể nào nắm được nó. Anh chủ tŕ các cuộc họp như người mất hồn, nhưng anh là sếp nên chẳng có ai dám than phiền ǵ. Anh đă luyện cho mọi người thói quen không phàn nàn về bất cứ điều ǵ. Chấp nhận và phục tùng mọi mệnh lệnh, mọi chỉ thị của anh. Anh hài ḷng v́ tổ chức của anh hoạt động theo đúng ư anh, trơn tru và phẳng lặng. Có một vài sự cố nào đó th́ anh biết cách dẹp ngay, ổn định ngay.
Cuối tuần anh lang thang chỗ này chỗ kia, lúc lên rừng khi xuống biển. Anh thuê một pḥng ở đâu đó, chọn một nơi vắng vẻ để đi bộ. Như một người mắc bệnh quên, anh không thể gợi lại được chút ǵ từ quá khứ.
Anh trở về nhà, công việc, bạn bè, gặp gỡ, nhưng anh không uống nữa. Anh muốn khôi phục lại những ngày đă qua.
Rồi đột nhiên, kư ức của anh mở ra, nhưng lại mở về phía những ǵ anh không muốn nhớ, những ǵ anh cố t́nh quên đi, cố t́nh gạt ra khỏi trí năo, cố t́nh để chúng không quấy rầy anh.
Sáng nay, anh ngồi trước ban công, nh́n ḍng sông nhỏ gờn gợn dưới mưa, hàng cây ủ rũ đối diện với cánh đồng tĩnh lặng. Một người đàn ông tới lui trên mái nhà trước mặt, anh ta khoác áo mưa đi kiểm tra vật ǵ đó gắn trên nóc nhà. Chắc anh ta phải cần sửa nó lắm mới phải đội mưa leo lên mái như vậy. Hành động kiểm tra, t́m xem có ǵ hỏng hóc của anh ta có lẽ cũng giống như cái việc anh đang làm với trí năo ḿnh lúc này. Ly cà phê của anh viền một làn khói mỏng. Mùi cà phê qua mũi xông thẳng lên năo và đột nhiên, ngoài sự chờ đợi của anh, kư ức mở cánh cửa vào chính pḥng khách nhà anh.
Anh thấy ḿnh đang mở cửa pḥng khách, vào một ngày rất quan trọng trong đời anh. Anh biết v́ sao nó quan trọng.
Anh đă không trở thành nhà tâm linh, mà trở thành chính trị gia. Làm tâm linh hay làm chính trị ở xứ này dù con đường có khác nhau nhưng đều có mục đích như nhau : dẫn dụ, mê hoặc và làm mê muội con người. Làm chính trị đúng gu của anh hơn. Anh bước từng bước vững chắc trên những nấc thang quyền lực, cho đến cái nấc Bộ Chính Trị. Đúng ngày anh được bầu vào Bộ Chính Trị, khắp nơi bay về quà tặng và những lời chúc mừng, anh có cảm tưởng như nhận măi mà không hết. Sau một ngày tràn ngập chúc tụng, tối anh trở về nhà, thấy vợ anh ăn mặc chỉnh tề, ngồi đợi anh ở xa lông pḥng khách. Mấy cái va-li dựng gần cửa ra vào. Anh vừa bước vào vừa xoay mấy ṿng nhẹ nhàng như đang khiêu vũ. Mà anh lâng lâng và muốn khiêu vũ thật. Anh la lên, vui vẻ và âu yếm :
-Ủa sao em nghiêm trang vậy ? Để chúc mừng anh hả?
Cô ấy quả thực rất nghiêm trang, hai tay đặt lên đầu gối, thế ngồi của một nữ chính khách khi tiếp chuyện các quan chức. Cô nói:
-Em đợi anh về để từ biệt.
Anh cười:
-Em đi công tác ở đâu à? Sao nghiêm trọng thế?
-Em đi hẳn. Em đi khỏi nhà hẳn.
Lúc đó anh không thực sự hiểu cô ấy muốn nói ǵ.
-Sao cơ?
-Em rời khỏi nhà. Em đến sống nơi khác.
Anh đứng sững, không biết nói ǵ, anh cứ đứng như vậy. Một lúc cô ấy rời xa lông, bước ra cửa. Đến cạnh cái giá treo mũ, cô chọn cái mũ trắng, gấp lại, bỏ vào túi xách, và kéo va li ra khỏi cửa. Đă có một chiếc taxi chờ sẵn trước nhà. Người tài xế giúp cô để va li và trong cốp xe. Anh chợt tỉnh dậy, chạy theo, kéo cô ấy trở lại. Cô c̣n kịp ngoái lại nói với người lái taxi:
-Anh chờ tôi một lát nhé.
Anh lôi cô trở vào pḥng khách:
-Em không thể ra đi như thế. Ít nhất phải cho anh biết lư do chứ.
-Anh không biết thật sao? Anh không biết em đă chán đến tận hàng ngàn km sao?
-Anh không hiểu. Tại sao lại thế?
-Anh đâu thèm để ư. Anh có bao giờ cần biết em sống như thế nào đâu. Lúc nào anh cũng là trung tâm của vũ trụ. Anh chỉ biết có ḿnh anh. Em thờ ơ với anh hàng bao nhiêu năm nay rồi, anh có nhận ra đâu.
-Em giấu quá giỏi.
-Em chẳng giấu ǵ cả. Chẳng qua anh không để ư thôi.
-Cho anh một cơ hội được không?
-Quá muộn rồi. Đă từ lâu, mỗi lần ngủ với anh, em thấy ḿnh như một con điếm.
Anh nh́n hai tay ḿnh từ từ siết lại trên cổ cô ấy. Cơn giận sôi lên sùng sục, anh không c̣n biết ḿnh đang làm ǵ. Nhưng mắt anh chợt chạm vào ánh mắt lạnh lùng của cô, nó băng giá và b́nh thản đến mức làm anh tỉnh khỏi cơn thịnh nộ. Anh nói gần như thầm th́:
-Anh không đối xử với em như vậy.
-Anh không đối xử như vậy. Chỉ là em có cảm giác như vậy. Cảm giác của người phụ nữ buộc phải ngủ với người đàn ông ḿnh không yêu, nhận mọi thứ từ người đàn ông ḿnh không yêu. “Không yêu”, từ này quá nhẹ, không đủ đô, nhưng em chỉ có thể nói được như vậy thôi. Đàn bà ngủ với đàn ông chỉ v́ tiền và quyền lực của hắn th́ có khác ǵ điếm. Có vậy thôi. Nhưng cũng may là cả năm nay rồi chúng ta không ngủ cùng giường.
-Vậy sao?
-Cả việc đó anh cũng không nhận thấy ư? Ra thế đấy. Tuyệt quá nhỉ!
-Thật ư?
-Anh sao vậy? Bỏ tay ra khỏi cổ em đi. Tưởng từ “điếm” chỉ có ư nghĩa đối với em thôi chứ. Hóa ra anh phản ứng v́ nó ư? Anh c̣n lạ ǵ điếm nữa mà phải phản ứng đến mức ấy?
Giọng đay nghiến lạnh lùng của cô giúp anh lấy lại được phong thái của một nhà giáo dục kiêm chính khách. Hóa ra trên đời này vẫn c̣n có ǵ đó làm anh mất b́nh tĩnh được. Anh đưa tay lên chỉnh cái cà vạt hơi bị xô lệch.
Cô nh́n anh và cũng đưa tay lên cổ áo. Rồi cô giật phăng hàng cúc áo vét lẫn áo sơ mi, để lộ toàn thân trên với cái áo ngực màu hồng dịu, hai tay đặt vào eo lưng, ngửa đầu ra trong một tư thế khêu gợi. Mắt nhắm hờ, miệng hé mở và chờ đợi. Ngực phóng thẳng về phía trước, dưới ánh đèn đỏ hơi mờ của pḥng khách làn da bụng ửng hồng. Cô giữ nguyên như vậy khoảng vài phút. Ngực lên xuống phập phồng theo nhịp thở, cạp quần hơi trễ để hở một phần rốn. Cô nhắm mắt lại, chừng như để cho anh tiện quan sát. Sau đó lấy lại tư thế đoan trang, từ từ cài các cúc áo lại, cử chỉ lịch lăm, duyên dáng và có giáo dục. Cô kết thúc màn gài cúc áo bằng một động tác trang nghiêm và mạnh mẽ, hệt như một nữ đại biểu quốc hội đang ấn nút biểu quyết trước ống kính máy quay của đài truyền h́nh, biết là cử tri cả nước đang theo dơi ḿnh. Rất đúng thể thức. Một con điếm trong trang phục nữ chính khách. Cô cố t́nh buộc anh phải giữ lại h́nh ảnh ấy, h́nh ảnh lúc cô rời khỏi nhà: một con điếm dưới bộ dạng nữ chính khách. Đó là thứ sản phẩm hợp nhất đối với anh, là gu của anh. Cũng có thể đấy là một dấu hiệu để anh tự hiểu rằng cô biết hết những hạng đàn bà nào từng qua tay anh.
Khi cô bước ngang qua anh, anh không ngăn được một cử chỉ níu kéo.
-Để em đi, đừng bắt em phải tiếp tục đóng vai con điếm trong một ngôi nhà không phải dành cho ḿnh.
Cô ấy nói xong dứt khoát bước ra cửa. Anh khuỵu xuống chiếc ghế xa lông gần nhất. Đi được vài bước, cô đứng lại, chiếu thẳng vào anh vẫn cái nh́n lạnh lùng ấy:
-Anh chừng đó tuổi rồi, giữ đến chừng ấy chức vụ rồi, danh tiếng vang khắp nơi như vậy rồi, mà vẫn chưa trưởng thành.
Anh im lặng nén cơn giận, làm như không thèm nghe cô nữa. Cô không chịu buông tha:
-Một người trưởng thành biết yêu, biết trọng, biết hợp tác và sử dụng kẻ phê phán ḿnh. C̣n anh chỉ có thể yêu, tin dùng và thưởng cho kẻ nịnh bợ, khen ngợi, ca tụng anh mà thôi. Chỉ cần người ta nghĩ khác anh tí ti thôi là anh đă không chịu được. Anh c̣n định giữ măi tâm tính trẻ con ấy của anh đến bao giờ nữa đây?
Anh đoán cô ấy muốn ám gợi điều ǵ. Lâu lắm rồi, trước khi gặp cô, anh từng yêu một người khác. Một hôm cô này buột miệng nhận xét về một người bạn của anh rằng ông ta không biết tí ǵ về nghệ thuật mà dám làm giám đốc một học viện nghệ thuật, rằng như thế thật là một tấm gương xấu cho thanh niên. Đang ôm cô ấy trong tay, nghe xong anh liền bảo: “Anh không yêu em nữa!!! Bye bye em!”. Rồi anh đứng dậy mặc quần áo ra về. Toàn bộ làn da trên cơ thể đang trần truồng của cô gái đỏ ửng lên, cô xấu hổ v́ bị bỏ rơi theo cách đó, chắc tự cổ chí kim chẳng có cô gái nào bị bỏ rơi theo kiểu của cô. Cô này về sau trở thành bạn của vợ anh. Hẳn là gần đây cô ta đă kể cho vợ anh nghe chuyện đó. Anh đoán vậy. Nhưng như thế cũng b́nh thường, nói không tốt về bạn anh th́ anh không quan hệ với nữa, có ǵ đâu mà phải chỉ trích anh về chuyện đó nhỉ.
Cô cũng làm anh nghĩ tới một vài việc anh đă xử lư đối với nhân sự. Nhưng đă làm việc th́ phải biết làm sếp hài ḷng và phải biết rằng tối kỵ là không được đụng đến cái sai của sếp. Ai không biết được nguyên lư đó sẽ phải bị loại trừ.
Đến cửa vợ anh dừng lại, nói tiếp, không nh́n anh:
-Dù sao anh cũng cần biết rằng, bây giờ, khi anh làm chính trị đến cỡ này, em sẽ có cảm giác phải điếm gấp hai lần. Em không thể.
Nói xong, cô bước hẳn ra ngoài, không ngoái lại.
Khi cánh cửa khép chặt, anh buột thốt lên, không chủ định: “Đồ điếm!”
Người phụ nữ đó đă lấy anh v́ t́nh yêu, ḷng ngưỡng mộ, cảm giác say đắm. Cô ấy đă tự hào được là vợ anh, và giờ đây ra đi v́ không muốn làm con điếm của anh. Anh không hiểu sao cô ấy có thể nói toàn bộ những lời đó, nặng nề và độc địa đến mức ấy. Trong cả cuộc đời làm vợ, cô chưa từng căi anh một câu nào, chưa từng nói hỗn hào với anh một câu nào. Ai cũng bảo anh có người vợ hiền thục nhất trần gian. Người vợ hiền thục ra khỏi đời anh để lại những lời nói sát thương hơn cả các thanh độc kiếm.
Lúc đó h́nh như anh lờ mờ hiểu rằng không phải mọi thứ đều mua được bằng tiền. Nhưng tại sao anh lại nghĩ đến tiền, vào đúng thời khắc đó. Cô ấy không lấy anh v́ tiền. Anh biết rơ như vậy. Thế mà anh lại nghĩ đến tiền. Nếu biết được anh đă tự động gắn kết cô ấy với tiền như thế, dù chẳng theo lô gic nào cả, cô ấy sẽ cảm thấy c̣n bị xúc phạm nặng nề hơn.
Cô ấy bỏ đi, đúng lúc anh ở trên những bâc thang cao nhất của quyền lực. Ủy viên Bộ Chính Trị không phải là tầm thường.
Dĩ nhiên, sau đó anh lấp chỗ của cô ấy bằng những người phụ nữ khác, gần như ngay lập tức. Anh đă không kể cho em chuyện đó. V́ sao? Không chỉ là không kể cho em, anh đă t́m cách để làm cho việc đó thành ra không tồn tại, như thế nó không xảy ra. Anh đă xóa nó như xóa một vết bẩn trên áo sơ mi, chỉ bằng thứ bột giặt thông thường nhất. Anh đă xóa bỏ cô ấy bằng một cách thức hết sức đơn giản, anh nghĩ: cô ấy là đồ tồi, một phụ nữ tồi tệ, buồn tẻ và nhàm chán, nhạt nhẽo, chẳng có ǵ thú vị, lại đă bắt đầu già và nhăn nheo. Ngực đă bắt đầu xệ xuống, bắp chân bắp tay đă bắt đầu nhẽo ra. Đă thế c̣n bày đặt lư sự, c̣n dám quy kết phán xét anh. Cô ấy là cái ǵ mà tự coi ḿnh cao giá như vậy! Bỏ anh ư? Cô ấy đi anh sẽ có cơ hội với những mối quan hệ mới một cách đàng hoàng, chẳng việc ǵ phải nuối tiếc. Anh không thiếu những cô gái trẻ hơn cô ấy nhiều, đẹp hơn cô ấy nhiều, biết chiều chuộng và ngoan ngoăn hơn cô ấy nhiều. Đầy rẫy xung quanh anh những thiếu nữ mắt nai, tóc nâu, tóc vàng, thời trang bốn mùa, xinh tươi, gợi cảm. Họ lấy ngoan ngoăn và phục tùng làm phẩm chất hàng đầu để đảm bảo mối quan hệ lâu dài với đàn ông sau khi đă dùng thân xác quyến rũ họ. Thiếu ǵ phụ nữ mà anh phải nghĩ ngợi đau khổ v́ cô ấy. Cô là cái thá ǵ mà dám tỏ ra cao ngạo. Ai trên đời này cũng có thể thay thế cô, cô chả là cái đinh ǵ. Bày đặt lắm chuyện. Đi th́ đi, có sao đâu. Cô ấy chưa đi đă có hàng tá phụ nữ khác thèm muốn địa vị trong gia đ́nh này và sẵn sàng thế chỗ bất kỳ lúc nào. Thậm chí cũng không thiếu các cô đă mất bao nhiêu công sức để quyến rũ anh, và bày bao nhiêu mưu mẹo để gạt cô ấy ra khỏi đời anh. Bước chân ra khỏi nhà rồi đừng bao giờ mong quay lại. Cửa nhà này đă đóng lại với ai th́ sẽ không bao giờ mở ra nữa. Cô cứ đi đi. Lúc đó anh nghĩ như vậy, h́nh dung cảnh cô ấy cầu xin trở về với anh c̣n anh lại lạnh lùng từ chối. Và anh dẹp cơn sốc của ḿnh bằng những ư nghĩ đó.
Đó là những ǵ anh vừa nhớ lại được. Tại sao kư ức đó lại là thứ nổi lên đầu tiên trên bề mặt trí nhớ của anh, khi anh kiếm t́m lư do giúp anh có được t́nh yêu của em?
Anh viết đến đây, nh́n ra ngoài vẫn thấy người đàn ông mặc áo mưa đang kiểm tra, xem xét trên nóc ngôi nhà đối diện. Mưa nặng hạt, anh ta cứ loay hoay t́m kiếm. H́nh như trong tay anh ta có một dụng cụ ǵ đó Anh ta nhấc cái nọ, vạch cái kia, hết xoay rồi vặn, măi vẫn chưa t́m ra nguyên nhân khiến đồ vật trong nhà bị hỏng. Anh cũng thế, anh chưa thể giải thích tại sao kư ức đó lại là thứ đầu tiên anh nhớ ra. Ly cà phê của anh đă cạn tự bao giờ. Đáy ly đọng lại một vệt màu nâu, màu hoài niệm. Mưa dày hơn, ồ ạt hơn, cánh đồng biến mất dưới một màn trắng đục, những gợn sóng trên sông lượn theo đủ các hướng, dâng cao hơn cả bờ, nhưng không bị tràn ra ngoài. Xung quanh mờ mịt, mắt anh mờ mịt, đầu anh mờ mịt. Bên trong anh có cái ǵ hỏng hóc. Có lẽ anh phải bắt chước anh chàng kia, đi ra ngoài để t́m kiếm nguyên nhân, phải ra dưới mưa, phải khoác áo mưa mà xem xét. Anh không thể hiểu điều ǵ trong anh giúp anh giữ được t́nh yêu của em. Anh sẽ phải tiếp tục t́m kiếm nó, tiếp tục viết cho em, dù chẳng gửi tới em và dù nơi chín suối em không thể nào đọc được những bức thư này nữa.
Một ngày ngơ hầu đă khác