Những lòng giếng vừa khô vừa cạn
Chúng tôi,
những lòng giếng vừa khô vừa cạn.
Chúng tôi sống trong những túp lều không đàn ông, không trẻ thơ.
Chúng tôi dật dờ trên đường phố, ngủ dưới gầm cầu,
tắm ở bến sông, ăn trong sọt rác,
không sở hữu một mi li mét không gian nào trong cái thế giới vô tận này.
Chúng tôi,
những lòng giếng vừa khô vừa cạn.
Chúng tôi không hưởng bất cứ thành quả nào của nền văn minh chỉ cách vài chục độ đường.
Chúng tôi bị đầu độc bởi chất độc ngấm trong thực phẩm hàng ngày : thuốc trừ sâu, thuốc tăng trọng, thuốc bảo quản…
Chúng tôi bị tra tấn đánh đập tả tơi ngay trong thời buổi hoà bình.
Chúng tôi bị tấn công bởi sự giả dối, lọc lừa, mánh khoé, bạo lực… và bởi sự quên lãng.
Chúng tôi kiệt quệ cạn khô bên cạnh toà tháp mười lăm tầng nước phun lên tận đỉnh nóc.
Vừa khô vừa cạn,
chúng tôi trói mình vào một rễ tre, một cối xay tre, một võng tre, một lời ru tre, một tiếng nấc tre.
Ngày mai, trên cái bãi thải công nghiệp khổng lồ này, chúng tôi sẽ đặt chiếc lá tre cuối cùng lên cánh một bông ly đang nghẹn giọng vì thiếu nữ nhuộm tóc vàng không còn biết khóc.
Vừa khô vừa cạn,
chúng tôi không tri âm và không có tri âm,
mọi âm thanh tắt ngấm trên nhúm cát khô và mỏng còn sót lại đáy giếng.
Chúng tôi,
những lòng giếng vừa khô vừa cạn.
Chúng tôi sợ những viên sỏi ném xuống
để đo độ nông sâu hay để đo mức đầy vơi.
Những viên sỏi tự cho mình cái quyền kết tội chúng tôi vô cảm.
Những viên sỏi khục vào nỗi đau không còn nước.
Chúng tôi đợi
những cơn mưa nhiệt tình
những trận sấm sét cuồng nộ
những tia chớp can đảm
những cơn bão gây hấn,
và cả những tiếng nức nở kẹp trong tiếng gào giông tố.
Chúng tôi đợi,
và xung quanh
im lặng băng giá đóng cục trên sự chờ đợi vô vọng
Vừa khô vừa cạn,
đêm không sao
chúng tôi nằm mơ những hòn đảo ngoài khơi
cạn kiệt khô rốc giữa một đại dương ngồn ngộn nước
những hòn đảo mất căn cước
những hòn đảo bị bỏ rơi
máu đỏ hàng bao thế kỷ giờ tím bầm trong nhục nhã
Đêm không sao
chúng tôi nằm mơ những chị em gái
bị bán làm nô lệ ở xứ người
đàn ông xứ này đang làm gì ?
những kẻ lớn tiếng trách chúng tôi là lòng giếng cạn,
giờ đây các người ở đâu ?
miệng tiếp tục ngậm chặt nỗi sợ hãi
những bông ly tiếp tục nở duyên dáng trong phòng khách của các thiếu nữ @
khí phách thời đại kết tụ trong tự do im lặng
Đêm không sao
chúng tôi nằm mơ một vầng trăng rộng
tự sông Hàn
mặc tử gọi chúng tôi
nhớ không :
« lòng giếng cạn
lòng giếng cạn… » ?
chết chẳng ai hay
cạn cho đến khi không còn nước để mất
nhưng đây
cát
lòng giếng ủ ngấm ngầm một cơn bão cát
và nén chặt
tiếng rền của những lòng giếng cạn
đợi một ngày dâng lên