Nguyễn Viện
MA KHÚC
(tặng Nâu)
1.
Và tôi nữa đến dâng một cánh tay rừng khô héo cho mèo hoang và chó dại bên bờ vực của chiêm bao lồng lộng
Và tôi nữa một lần cho đến chết níu chân người gieo giống yêu ma níu thời gian vào cơi miền hôm trước để hôm sau buông thả xuống hồn lạ
Và tôi nữa khóc điên ngoài chân trời mất dấu
Và tôi nữa chém một dao vào giữa lưng ḿnh giết cuộc đời để hôm sau lẫn lộn với hôm trước và thời gian quay ṿng cho đến khi tôi và ma là một cơn thấm đẫm của xương khô
Và cánh tay rừng khép lại
2.
Và ma nữa cũng là tôi hôm trước chạy ḷng ṿng khi hửng nắng giữa cơn nguồn thác lũ của mầm mộng của âm mưu của hôm sau
Không níu kéo tôi là ǵ hay ma chẳng là ǵ
Và ma nữa một lần cho đến khi đầu thai vào hoa trái và ươm mặt trời suốt một cuộc lưu ly và ly kỳ và kỳ vĩ của một cơn vĩ cuồng tái tạo
Và tôi ra đi
3.
Tôi sẽ giết và sẽ giết hết tôi. Ma có về khăn tang cho cả cuộc đời này?
4.
Tôi sẽ đốt và sẽ đốt cho mùa rực của khăn tang và những nỗi niềm cô tịch của cô hai cô ba và cô tư ở bến bờ thanh lam lệ thủy
Tôi sẽ đốt cả ma và hang hầm địa ngục
Lạy chúa nếu có thể được tôi sẽ đốt cả thời gian và nụ cười siêu thoát của căn nguyên sơ thảo chốn mơ hồ
Tôi sẽ đốt nẻo về của tất cả những cuộc ra đi
Nếu ma có đầu thai tôi cũng đốt cả cuộc luân hồi và chấm dứt một lần cho vĩnh cửu
5.
Tôi ở giữa yêu ma và quỉ quái hay tôi là yêu quái giữa quỉ ma điều ấy cũng không hề hệ trọng bằng việc tôi được ma yêu quái quỉ
Cơn chất ngất không vĩnh hằng không bèo bọt điều ấy cũng không hề hệ trọng bằng việc tôi được chất ngất liên tu bất tận như sóng dồn tồn tại với hư vô
Và tôi biết ma là ǵ khi ma mị với mông lung
6.
Tôi ôm ma và tôi biết ma chết thêm lần nữa chết hằng giây và chết hoài chết măi bởi v́ ma là sự chết của tôi
Nhưng làm thế nào mà tôi ôm sự chết măi trong hồn như thế?
7.
Chỉ v́ tôi và ma là yêu tinh của t́nh tang lư con sáo lư con c̣ lư cái hĩm lư con ṣ lư lịch của tuyệt vọng giữa trần gian
Chỉ v́ tôi không thể không ngóng đợi chút hơi tàn mông muội của tồn sinh cứu chuộc
Chỉ v́ tôi hăo huyền trong cuộc mất c̣n vọng tưởng
8.
Và tôi ôm và tôi ém suốt mùa động dục của trăng non khi sói hú khi chó tru khi mèo gào
Và ma yêu ớn lạnh tận hoang sơ
Và tôi biết rồi đây tôi sẽ đến
Toát linh hồn ở khe vực thơ ngây
9.
Đừng nói ma chỉ là ảo tượng của t́nh tôi về một thiên đường hay địa ngục
Và đừng nói t́nh ma chỉ là tôi huyễn tưởng
10.
Đă có ngày và đêm tôi thoát xác gọi ma về nương náu giữa truy hoan và tôi biết huy hoàng cơn trụy lạc của hồn thiêng của mặt đất của thánh thần
Và tôi biết thời gian là bóng tối của tôi thôi
Và tôi sẽ vùi tôi trong từng lần chia biệt và tôi sẽ luôn luôn chia biệt như thể tôi chỉ là một cơn chia biệt và tôi sẽ măi măi chia biệt
Đấy là cách tôi và ma gặp nhau
11.
Và có ngày tôi vĩnh biệt để thành ma với ma với cơn cuồng cất cánh
Mưa bay đi nắng bay đi để chiếc lá khô ở lại với một cuộc t́nh giả định của những nhân vật biến thái của một phiêu lưu vào muôn trùng thế giới cho đến tận cùng tính thể
Mà chiếc lá khô th́ có can hệ ǵ?
12.
Thích thật. Sướng thật. Chiếc lá khô nói.
Nhưng vốn là ma và ma một lần nữa lại nói lời tạm biệt với tôi lúc gà chưa gáy sáng khi cơn ngất ngây vẫn c̣n cuồng trong cuống họng
Và tôi biết có một cơn cuồng bay trong vũ trụ không bao giờ ngớt không bao giờ mỏi mệt của sự bay đă cuốn hút ma đi nhưng cũng có thể chính cơn cuồng bay là ma và ma đă tự định nghĩa ḿnh bằng những cuộc ra đi trên đôi cánh của thời gian
Và một lần nữa tôi lại khóc
13.
Ngày để tưởng nhớ
Tôi nói tục tôi chửi bậy tôi văng mạng vào sự sống và sự chết và tôi lặn xuống sông biển để t́m ma và tôi chỉ nghe tiếng ma cười như khi bị tôi cù nách
Và tôi biết ma đă hiện h́nh một ḍng nước mênh mông xiết chảy và tràn lên những ruộng vườn khô chết những làng mạc buồn bă
Sự chết mọc lên những cây sóng và nở ra nỗi đau khổ lan ra từ đồng bằng đến núi cao
Và ma quất vào tôi cuộc tra vấn yêu đương tồn tại giữa nghi ngờ
14.
Tôi chưa bao giờ bận tâm về việc ma có là thật hay không v́ ma đến hay ma đi cũng không có ǵ khác khi tôi đă thở bằng hơi thở của ma và máu tôi luân lưu bóng tối
Và tôi biết trong từng tế bào tôi ma ngự trị bằng lưỡi
Liếm ṃn sự sống tôi đồng thời làm căng phồng các khoảng cách bởi thế tôi biết sự chết là một cơn cuồng bay và bị khuyến dụ bởi chính nó
Làm sao tôi cưỡng được cơn muốn chết?
15.
V́ thế ma hăm hiếp tôi
16.
Mặc dù vốn sợ ma nhưng không có ma tôi giống như người mất bóng
Tôi ôm lấy ma và ma xiết chặt tôi như thể nếu không có ma th́ tôi chết mất như thể nếu không có tôi th́ ma chẳng c̣n là ma
Cho đến lúc tôi xanh xao v́ hết máu ma càng xiết chặt tôi hơn v́ ma biết càng lúc tôi càng gần với ma hơn
17.
Tôi trở nên nhỏ bé và nương nhờ ma đưa lối
Sự thanh sạch của các linh hồn như rượu cất và tôi biết ma cũng như tôi đều say ngất bởi chính sự thanh sạch trong từng cái vuốt ve từng cái nhấn nhá của nhịp t́nh hồ hởi
Nhưng điều ǵ đă làm tôi hoang mang mỗi khi phóng xuất linh hồn?
18.
Tôi vẫn hỏi ma về đâu?
Ma không nói v́ ma không thể nói nhưng tôi đoán chừng ma vô sở trú v́ thế ma vẫn ở với người và trong một ai đó
V́ thế tôi có thể nói “ma của tôi” để phân biệt với những ma khác và điều đó làm cho tôi trở nên rơ ràng hơn
19.
Sự phóng xuất niềm hoan lạc hay linh hồn chỉ là những cuộc chia ĺa vô vọng nhưng dẫu sao vẫn cứ phải chia ĺa và tiếp tục chia ĺa bởi chia ĺa là lối thoát duy nhất cho sự thật bất khả cho những nỗi niềm đang tan rữa
Làm sao không đau đớn?
20.
Dù sao cũng đến lúc phải chia tay
Ma bảo tôi đừng buồn
Tôi bảo ma hăy vui
Nhưng giống như một cái cây, tôi đă cắm vào ma và mọc rễ u linh
Khi ma đi cái cây tôi đứt rễ và cả cuộc sống tôi bật gốc và chổng ngược và tôi chợt nhận ra chổng ngược là một trạng huống khác của sự cuồng bay và tôi thật sự cũng bay đi như một cơn cuồng của chính tôi
27.5.2010