T́nh Đầu

 

Với tôi, “t́nh đầu’ là một ṿng xoay từ bóng tối ra ánh sáng, luân chuyển. Và ở giữa là những ǵ xảy ra/cảm nhận của nhân vật trong ṿng xoay ấy. Ư tưởng hóa thân và đau đớn là điều cần thiết để chứng nhận sự hiện hữu. Nhưng người đọc nhận ra : cái đau cuối cùng không phải từ hóa thân mà chính là sự cô đơn h́nh thành sợ hăi nơi con người đă cụt điểm đến.  

Mai Ninh

 

 

Phạm Thị Ngọc

 

t́nh đầu

 

 

     Chị rơi vào bóng tối mênh mang, vào một cơi không gian bưng bít chặt khít, một khối thinh lặng đặc sệt không âm thanh nào có thể cắt xuyên. Chị có đang thở không, sao không nghe tiếng thở, dù chỉ là của chị. Một bóng tối đen đũi, xóa mọi h́nh thù, nhưng chị cảm nhận được diện tích quanh chị, vẫn riêng biệt, tách ĺa, dù ở giữa bóng tối chung. Chị vẫn nhận biết vị trí của tứ chi, co duỗi đôi bàn tay, vuốt ve bóng tối, đôi bàn chân, để t́m lại khối thể của ḿnh, ước định lại khối lượng và trọng lượng giữa bóng tối trùng trùng.  Bóng tối ấp  ủ sự chờ đợi, đón chào điều kế tiếp sẽ xé xuyên bóng tối. Điều ǵ khác ngoài ánh sáng sẽ đến sau bóng tối? Dù vậy, dù chỉ là sự chờ đợi thôi, cũng đủ làm chứng cho hiện hữu? Sự chờ đợi là một cá thể riêng biệt chưa tan ḥa vào bóng tối?

 

     Giữa bóng tối chị vẫn biết vị trí của đầu ḿnh tay chân, và theo trọng lực chị biết chị đang trong tư thế ngang, duỗi dài, nhưng lơ lửng như một bào thai trong bụng mẹ. Từ tư thế cuộn tṛn trong bọng nước, cho đến tư thế duỗi dài lơ lửng trong bóng tối này đă trải qua bao nhiêu thời gian. Rồi cũng trở về với bóng tối để hoàn tất một ṿng tṛn. Nhưng sao vẫn c̣n dở dang chưa trọn vẹn. Chị sẽ đào lên hay đào xuống để thoát ra khỏi bóng tối, để nghe âm vang nào khác ngoài âm vang của tâm thức? Chị có thể giang tay, giang chân để đo lường bóng tối, dăy dụa như bào thai trong bụng mẹ, để nghe tiếng mẹ vọng về từ một thuở tiền thân. Bàn tay mẹ áp đẩy lại từ bên ngoài bọng nước, gặp bàn chân chị. Con nhảy mừng khi nghe tiếng mẹ nói. Giọng nói mẹ loăng, ồm ộp xuyên qua gịng luân chuyển của máu huyết.

 

     Chị thử thính giác. Có tiếng ai gọi chị nghe cách xa như tiếng vang từ một giấc mơ tiền kiếp. Hay từ một hậu kiếp phía trước. Hay từ tri giác chị lơ lửng giữa bất động của một chặng hóa thân. Những bóng tối, cơi thinh lặng của thời kỳ hóa thân. Trong bào thai, trong tù tội, trong gian bệnh xá. Tâm thức lặng yên chờ đợi sự chuyển hoán từ giấc mơ trước bước  vào một giấc mơ sau.

 

      Có tiếng đứa trẻ hỏi mẹ. Con từ đâu đến. Có tiếng mẹ trả lời. Con đến từ một giấc mơ.

 

     Đến từ một giấc mơ nên bản chất mong manh như mơ. Lấy ǵ để chứng nhận cho hiện hữu?

 

     Chị cuộn tṛn theo tư thế của một con tằm trong giai đoạn hóa thân. Chị sắp hóa thân? Chui ra khỏi vỏ để chui vào một giấc mộng mới. Chị sẽ mọc cánh hay mọc chân. Sẽ thành bướm hay thành bọ. Sẽ đau đớn hóa thân, hay đă đau đớn rồi. Những tiến tŕnh hóa thân đau đớn và không ngừng nghỉ. Đau đớn là điều chứng nhận cho hiện hữu.

 

     Có tiếng nói: để kéo dài hiện  hữu, chị phải hóa thân. Và khi người ta cắt cánh tay chị để kéo dài hiện hữu th́ chị hóa thân thành người một tay. Và cũng có thể hóa thân thành người một chân, một vú, vân vân. Đau đớn là điều sẽ hiện thực hóa tất cả.

 

     Câu hỏi lập lại: tôi từ đâu đến.

 

     Và câu trả lời, không từ người mẹ. Từ mầm móng của đau khổ. Nảy sinh ra từ mầm móng đó, phát triển như di căn của ung thư, nhưng dù thế, đă nở đầy đặn như một tuyệt tác của tạo hóa may rủi.

    

     C̣n ǵ nữa đằng sau bóng tối này, ngoài ánh sáng? Chờ đợi ǵ khác ngoài tiếng gọi: hăy bước  ra?

 

     Chị thử khứu giác. Không c̣n mùi máu. Không c̣n mùi mồ hôi. Chị đă vă mồ hôi khi gồng sức phấn đấu lấy từng hơi thở.  Chị vă mồ hôi ngay khi c̣n trong hôn mê. Trong hôn mê chị biết ḿnh đang bước  vào chặng thứ nhất của cuộc thương khó.  Trong hôn mê chị nghe được tiếng người khởi kinh. Phép lần hạt ngắm tắt năm sự thương: thứ nhất th́ ngắm, Chúa Giêsu lo buồn đổ mồ hôi máu…

 

     Chúa Giêsu lo buồn đổ mồ hôi máu…Chúa Giêsu lo buồn đổ mồ hôi máu…Chúa Giêsu lo buồn đổ mồ hôi máu…Chúa Giêsu lo buồn đổ mồ hôi máu…

 

     Trong một khoảnh khắc sau cùng, chị nghe dưỡng khí luồn dần vào phổi, để chị mơ thấy ánh sáng lách vào hang tối, loang dần, rồi cuối cùng mở ra trước chị màu trời xanh lơ của ngày tháng êm ả nào đó của một giấc mơ trước nữa. Khứu giác nhận ra mùi nắng mới của một buồi sáng, mùi đất mới của khu vườn mới vừa xới, mùi mồ hôi của mẹ khi vừa hoàn tất công tŕnh trồng trọt. Đất lành như mẹ, chấp nhận, ôm ấp đồng đều cả hai thối nát lẫn tái sinh. Có tiếng chim hót trong vườn, của  con chim non duy nhất c̣n sót lại, rướn cao cổ từ  cái tổ trên dàn cây leo.

    

     Và vào một ngày rực rỡ như thế anh đă đến thăm chị. Ngồi đối mặt anh trong vườn, chị hỏi anh có bắt được mùi hoa dành. Riêng chị, chị bắt được mùi quen thuộc của anh trong không gian. Mùi khói thuốc, mùi tóc, mùi hơi thở, xiêm y. Chị chú tâm phân tích mùi con người trước mặt, trong khi anh buông câu hỏi, bứt rứt. Phải chăng chúng ḿnh chỉ là hai con đường thẳng song song không bao giờ gặp. Chị đáp, họ đă gặp, và cũng không thể nào là song song, v́ đường anh sẽ tiếp nối, c̣n đường chị sẽ chấm dứt.

 

     Không gian tĩnh mịch, trong suốt, chị nghe anh thở đều đặn, hơi thở này tiếp nối hơi thở kia. Chị nói, như hơi thở, niềm vui này thay thế niềm vui kia, nỗi buồn này thay thế nỗi buồn kia, sự sống này thay thế sự sống kia, cái chết này thay thế cái chết kia, t́nh yêu này thay thế t́nh yêu kia, để lấp đầy hố sâu của kiếp.

 

     Khi anh đứng lên rời góc vườn, con chim non cuối cùng cũng vỗ cánh rời tổ, để lại nỗi mất mát mênh mang trong không gian. Ghế trống, tổ trống là những chứng tích của sự hiện hữu đă từng có nơi đó, mặc lấy sự sống riêng của những chứng tích. Nhưng bao giờ th́ chim non sẽ quay về tổ v́ trời đang buông dần vào tối.  Chị sẽ ngồi đây chờ chim về, sự chờ đợi sẽ chứng nhận cho hiện hữu.  Chị ngồi lặng như chính chị chỉ c̣n là chiếc vỏ rỗng của những ước mơ nào đó đă tắt.

 

     Thời gian buông dần vào tối. Những tia sáng hiu hắt đang theo nhau tắt dần. Phía trước có ǵ sao chị c̣n tiếc ánh sáng, sao chị thấy ḿnh cuốn hút theo phía trước trên mặt lộ thênh thang, rồi thu hẹp khi đường uốn gắt gao về phía trái, hẹp nhanh cho đến khi chỉ c̣n lại một dấu chấm rồi cũng tắt biến.

 

     Chị gọi một bàn tay nắm lấy tay chị. Một ṿng tay ôm trọn lấy chị.

 

     Sợ hăi là cảm giác cuối cùng.

 

 

    Phạm thị Ngọc

    2011