PhamVietCuong3baiTho

 

Giá trị của một bài thơ không thể lệ thuộc vào cái thời nó được viết ra. Ngôn ngữ đó vượt qua thời gian và không gian sống. Khi đọc hết một bài thơ hay, tôi thường không c̣n biết nó đă được sáng tác ở thời điểm nào, h́nh thức ra sao, lắm khi không cả tên tác giả. Chỉ c̣n lại là lời và ư thơ ấy, mà tôi chắc ḿnh măi nhớ, dù nhiều năm sau.

                                                                                        Mai Ninh

 

thơ PHẠM VIỆT CƯỜNG

 

CHUYỆN CŨ

“The struggle of man against power

 is the struggle of memory against forgetting.”

 Milan Kundera.

nói chung

không c̣n ai than khóc nữa

chuyện chết chóc biệt ly

tù đày nghèo đói

đă qua rồi

anh không thể tự dày ṿ măi

 

thế nên chỉ là chuyện thường t́nh

nếu lối vào freeway không c̣n làm anh chóng mặt

và gót giày tự tin

bắt đầu vang trên hành lang sáng bóng shopping center

dần dần anh cũng biết làm ngơ

khi gặp đồng hương ngoài phố 

 

anh sẽ không kịp lỗi thời

rồi cũng giống mọi người

anh lên cân và bắt đầu rụng tóc

chuyện nhà cửa việc làm xe cộ

như ngọn sóng thần cao ngất

cuốn anh đi không kịp nh́n lui…

 

không ai chỉ dẫn anh

phải sống như thế nào

sau lần sống sót ấy

 

anh sẽ không kịp u sầu

ngọn gió kỳ lạ mỗi chiều

đập vào bờ vách trống không của trí nhớ

chiếc xe hăng xưởng căn nhà

anh ra vào như con kiến thợ

những huyệt mộ văn minh

vùi lấp

mỗi ngày anh mở khép hững hờ

cánh cửa đời xám nhạt

 

hoàng hôn nơi đây thôi làm anh thảng thốt

và tràn lọc qua nỗi dửng dưng

đêm thu ḿnh con thú lạc loài

anh không c̣n cảm thấy mệt nhoài

trong căn apartment chật hẹp

đêm âm thầm pháo đài câm

đêm nhấp nháy màn ảnh vô t́nh

đêm thất thần không khép mắt

những giấc mơ trước lúc ra đi được thay thế bởi những bóng h́nh khác lạ  

 

sau những trận football truyền h́nh

sau những phim bắn giết

bao lâu rồi anh không ngắm một vầng trăng

bao lâu rồi không gặp lại trong mơ một khuôn mặt thân yêu những ngày khốn khổ

 

không ai chỉ dẫn anh

phải sống như thế nào

sau ngần ấy mất mát

 

đâu c̣n ǵ có thể làm anh hăi sợ

anh đă vượt qua trùng trùng thách đố

pḥng tra tấn

ánh mắt hận thù

năm dài bị chà đạp và sỉ nhục

anh đă vượt qua biển đem giận dữ

qua đường tơ kẽ tóc của bạo tàn và cái chết

anh đă đi qua những cảnh đời mà sự b́nh yên nơi đây dường như không có thực

 

không ai chỉ dẫn anh

phải sống như thế nào

sau ngần ấy tuyệt vọng

 

anh sẽ không kịp nhớ nhà

không kịp nghiền ngẫm nỗi đau xưa

không kịp mỉm cười trên tấm ảnh gửi về cho mẹ

lướt mắt thờ ơ qua những trang báo nơi tiệm ăn pḥng khám

không h́nh ảnh nào gợn lên với chiếc răng đau

không xúc động nào bên tô phở

chuyện dài quê hương vẫn thế

vẫn thất nghiệp vĩnh viễn

vẫn măi măi đói nghèo

vẫn trông chờ ṃn mỏi

vẫn những án lệnh chung thân hay tử h́nh ǵ đó –

đă có người khác thay thế anh nơi pḥng biệt giam ẩm tối  

***

trước kia đă nhiều lần

anh nghiến răng ứa lệ

nhủ ḷng

biết bao điều

không thể nguôi quên…

 

Giấy Mời*

rất ngắn gọn lạnh lùng

với lư-do-sẽ-cho-biết-sau

như cánh cửa kín bưng

mặc t́nh anh thao thức

 

mảnh giấy nhỏ tầm thường

hoang mang ngh́n cân nặng

con dấu đỏ ghê tởm – như cái mồm há rộng

xấc xược gọi đích danh anh

xoá bỏ t́nh trạng vô danh

đẩy anh ra sân khấu chói loà của bạo lực

chính là họ tên anh

                  bây giờ trở nên trần trụi

chính địa chỉ căn nhà trong ngơ tối

                  nơi anh tạm-trú-thường-xuyên

sự chính xác bất hạnh này vẫn làm anh nghi hoặc

 

uổng công ḿnh tự bôi xoá bao năm

vẫn không dấu nổi vết chàm oan nghiệt

không c̣n nữa sự b́nh yên mong manh

được ch́m lẫn vào mênh mông xám xịt

những kiếp người ṃn mỏi chung quanh

 

bởi không thể bày tỏ cùng ai

anh bắt đầu dè dặt với chính ḿnh

cố nhận ra một điều khác thường nào đó

trong cái nh́n những người quen biết gần xa

 

phải sống lại lần nữa quăng đời qua

bằng h́nh dung và hồi tưởng

anh khôi phục quá khứ ḿnh

cho mạch lạc và hợp lư

có những nụ cười cần phải biện minh

và cả sự lặng im thuần túy

 

một ḿnh anh trở lại với những đêm dài

ở một nơi từa tựa như ngă rẽ

ở một thời điểm từa tựa cuối năm

mà cuộc đời tan nát của anh

chính là điều cần tổng kết

 

loay hoay trong bóng tối

anh diễn tập lời đối đáp khôn ngoan

cho những câu hỏi hiểm nghèo

như dao - nhọn sắc

thường chúi vào chỗ ít ngờ đến nhất

một ḿnh anh đóng hai vai

màn kịch phi nhân

như một người trước phút lâm chung

anh nhớ lại muôn vàn cảnh sống

những bức thư đă gửi

những gặp gỡ thoáng qua

những thù tạc bạn bè

những lời ngọng nghịu cuối cơn say

anh sắp xếp cuộc đời theo một tiến tŕnh trong sạch nhất

nghiêm khắc kết tội cả những điều nhỏ nhặt

rồi tự biện hộ hùng hồn trong đêm vắng

anh đong đưa giữa sự khách quan và ḷng hy vọng

 

xét cho cùng

không có ai hoàn toàn vô tội

nhưng tại sao chính anh nhận được giấy mời

mà không là ai khác?

 

nghi vấn u ám này

bất chợt rơi xuống đời anh

như tiếng cú đêm

bên ngôi nhà b́nh yên nào đó...

 

Trả Lời Bằng Những Câu Hỏi Khác*

chẳng lẽ anh phải nói với em

những lời tỏ t́nh dịu dàng

như cách đây hai mươi năm

             anh từng run rẩy nói

              lần đầu

             nơi một căn nhà đầy gió

             có hoa mận và trăng rơi trắng

             xuống một mùi hương lạ nao nao?

 

chẳng lẽ anh phải viết cho em

những bức thư dài sầu nhớ

như cách đây hai mươi năm

             anh từng say đắm viết

             lần đầu

             trong giảng đường vắng ngắt

             khi mùa thu đang bứt những chiếc lá ném đi

                                         cùng với hồn anh

             trong nắng vàng buốt nhức?

 

chẳng lẽ anh phải giải thích cùng em

rằng nếu có bề ǵ

th́ đây cũng sẽ là sự lỡ lầm sau cuối

rằng thời gian không c̣n đứng về phía chúng ta

             mà đang lầm lũi bỏ đi như kẻ trộm

và em đă biết rằng đứa con đầu tiên trong đời

             phải được sinh ra trước tuổi bốn mươi?

 

chẳng lẽ chúng ta cố gắng yêu thương tất cả mọi người

mà không thể yêu nhau...?

 

Phạm Việt Cường

*trích tập thơ “Trôi Đi Cùng Tháng Chạp”, nxb Tŕnh Bầy, 1993.