Phạm Việt Cường
Trên Đường Dây Viễn Liên
là thứ dấu tay riêng biệt mỗi ngườivết chàm trên trán
để ccuối đời c̣n nhận ra nhau ngoài băo tối
Là nhịp tim run đập khẽ khàng
chỉ hai ngực buồn kia cảm nhận
trên hỗn mang quyển sổ bộ đời
truy t́m lại
những thề nguyền phiêu tán
là đôi mắt nh́n nhau qua hư không
cung giọng u trầm
của đài phát thanh địa ngục
thông báo nhau những trời xanh hư mất
là ṿng tay vươn qua sự chết
vuốt ve nhau những thương tích mới nguyên
nối bóng đêm thừa
với những sớm mai tuổi trẻ
chứng thực bùi ngùi những nụ hôn xưa
là lắng tai nghe qua biển núi chia ĺa
bao nhiêu đêm ngày tịch mịch
dưới trời cao thất lạc
thời gian dựng đứng một vạn lư trường thành cách âm
cao ngất
hai mươi năm chớp mắt
thấm đăm vào
giọng nói ngày xưa
sự buồn sầu lặng thinh của đá