BỐN MÙA TÔI
Tôi cũng có bốn mùa như trời đất
Cả tin tôi đánh mất tuổi mùa Xuân
Còn lại ba mùa rơi vào ngõ cụt
Đằng sau lưng là quá khứ trầm luân.
Mùa Hè tôi không hoa thơm trái ngọt
Chỉ giọng khàn ra rả tiếng ve ngân
Tiếng quốc lẻ gọi đêm trường khắc khoải
Trong chiêm bao quờ quạng níu mùa Xuân.
Chút ảo tưởng mùa Thu tôi đã tắt
Tóc trên đầu phơ phất dải phù vân
Ai lá rụng sẽ rơi về nguồn cội
Tôi lìa quê thành chiếc lá phong trần.
Chỉ còn lại mùa Đông là hiện thực
Cõi hư vô từng bước xích lại gần
Tôi nhóm lửa bằng thơ tôi làm đuốc
Soi tương lai tìm lại tuổi mùa Xuân.
Hè 2003
PHAN ĐĂC LỮ
DÃ TRÀNG
Thời trai “xe cát bể Đông”
Tuổi già về lại giòng sông quê nhà
Bụm từng bụm đất phù sa
Đắp cho bên lở thành ra bên bồi.
Một đời làm kiếp mây trôi
Trôi cho hết kiếp luân hồi làm mưa
Mưa là nước mắt tiễn đưa
Khóc sông ra biển mà chưa về nguồn.
Chiều hôm ra đứng đầu truông
Chim kêu ghành đá gẫm thương một đời
Còn quê từ tuổi lên mười
Mất quê từ buổi làm người giữ quê.
Dã tràng nắng chán mưa chê
Sông quê gột rửa u mê bạc đầu
Một đời như nước qua cầu
Xuân xanh đâu nữa mà đău dã tràng.
Bảo An 14 tháng 8 -2000
PHAN ĐĂC LỮ
THƯƠNG KIỂNG NHỚ QUÊ THÌ VỀ
Cắm sào ngủ với trăng rừng
Dưới chân Hòn Kẽm Đá Dừng mờ sương
Nhớ ai gà giục canh trường
Chim kêu vượn hú trên sườn non cao.
Một đời-Nửa giấc chiêm bao
Vắt chân chữ ngũ nằm thao thức buồn
Gió lên nước ngược về nguồn
Nghe con cá đớp trăng suông mạn thuyền.
Mấy ai giữ vẹn lời nguyền
Núi mòn sông cạn còn duyên lở bồi
Người về như áng mây trôi
Góp cơn mưa nhỏ thành trời bão giông.
Xa quê năm mươi năm ròng
Tuổi xuân chết đuối giữa giòng u mê
Mẹ cha đâu nữa mà vê
Nỗi lòng thương kiểng nhớ quê dùng dằng.
Hòn kẽm Đá Dừng ,tháng 4-2000
PHAN ĐẮC LỮ