HanhPhuBanMaiQuachGiao

 

Hạnh phúc ban mai

 

 

Vào những buổi sáng mùa Hè, tôi thường ra băi biển, trước công trường Yến Phi, ngồi ngắm b́nh minh. Biển tỉnh lặng và xinh đẹp vô ngần. Mặt trời chưa mọc song chân mây đă ửng hồng. Gió ban mai thổi nhè nhẹ, hương biển mặn mà. Trời và biển xanh thắm xanh. Nhiều người tắm biển đă vùng vẩy trong làn nước mát.

 Rồi mặt trời lên. Ánh hồng rực rỡ. Người tắm biển bắt đầu lên bờ trở về nhà. Mặt trời lên cao. Không khí mát dịu, dần dần nồng ấm. Biển vắng. Chỉ c̣n có một ḿnh tôi ngồi yên trên ghế đá. Không phải tôi luyến tiếc ánh nắng mai, song tôi đang ngồi chờ đợi bầy chim se sẻ. Sáng nào cũng vậy, khi mặt trời lên cao và nhất là khi bóng người tắm biển thưa dần, đàn chim se sẻ không biết từ đâu lại sà xuống băi cát trước mặt tôi. Ban đầu chỉ có một đôi. Chúng bay lượn một ṿng rồi đậu xuống, đầu ngẩn cao, cảnh giác nh́n quanh rồi cắm cúi mổ lia lịa trên cát. Vừa mổ chúng vừa di chuyển rất nhanh. Trong khuôn viên chừng 80 thước vuông, không nơi nào không in vết chân chúng. Độ một lát sau, nhiều cặp chim se sẻ khác  tới tấp bay đến. Chúng như đă quen sân nên không chạy xa mà chỉ đứng quây quần với nhau, thi nhau mổ thức ăn. Vốn tính động, nên chúng vừa tập họp với nhau xong th́ lại chóng rời nhau. Chúng vừa chạy, vừa nhảy đi t́m mồi. Một đôi khi chúng đi cặp cùng nhau song chỉ  được chừng một vài phút. chúng lại tách nhau ra. Bởi vậy cho nên khó có thể phân biệt đâu là đôi vợ chồng nhà chim se sẻ. Thỉnh thoảng có một bóng chim sà xuống bên cạnh một com chim đang lẻ loi mổ mồi. Chúng như xa lạ. Một sấn tới, một hờ hững và cuối cùng lại bay xa nhau. Có khi, một đôi chim như quấn quít lấy nhau chung phần ăn, con này nhường cho con kia như một cặp vợ chồng. Song bổng nhiên, có lẽ là con chim mái, mổ vào đầu con chim trống khi con chim này sè sè cánh áp sát vào thân bạn. Thế là cuộc hội ngộ tan ră. Con chim trống thất vọng vụt bay đi để rồi lại quanh quẩn bên một con chim khác. Đàn chim se sẻ kiếm mồi không bao giờ ngừng di động.. Chúng chăm chỉ mổ mồi, sinh động ḥa với môi trường mà mới thoạt nh́n tôi không hiểu được chúng đă t́m được  cái ǵ, vật ǵ để mà ăn trên một băi cát đầy vết chân người. Chúng vừa đi, vừa chạy, vừa mổ lia lịa dường như trên mặt cát đầy hạt thóc và côn trùng.

Thỉnh thoảng chúng lại vụt bay đi mất dạng nhưng phút chốc lại xuất hiện tái diển cảnh mổ mồi.

 Từ cảnh sinh động này tôi chợt nhớ đến một cảnh tỉnh lặng của một em bé và con chim se sẻ trong một bài thơ Hài cú của Nhật bản:

Khi tôi buồn

Đến cùng tôi

Chim se sẻ

Mồ côi.

Nếu tác giả bài thơ cùng ngồi với tôi trong buổi sáng đẹp trời nơi băi biển thơ mộng này để cùng nh́n những con chim se sẻ tung tăng mổ mồi  th́ tâm trạng của bài thơ chắc sẽ khác đi.

 Trong thiên nhiên có nhiều điều cống hiến cho cuộc sống chúng ta những phút giây tươi thắm. Ôi buổi sớm mai này, hạnh phúc tràn đầy trong tôi!

 

Quách Giao