Tam giác long
Quỳnh Chi dịch từ nguyên tác “Torikeratoposu”của Higashi Naoko
https://www.infoparks.jp/kahaku/upload/save_image/11191713_546c51326488e.jpg
-Chỉ nói điêu! Không thể nào tin được. Tôi không chịu đâu.
Bất giác tôi đă kêu lên thế.
Cái ǵ đó như một người màu trắng, tự xưng là phụ trách việc nhập hồn, đă khơi một cái lỗ, rồi thổi vào đó một hơi thật mạnh.
-Chậc, chúng tôi hiểu được tâm trạng của cô lắm chứ. V́ đột ngột quá mà, có lẽ là không thể tin nổi dù chỉ một mảy may, những người chết v́ tai nạn như cô hầu như ai cũng nói thế cả.
-Tai nạn à?
-Cô đă bị chiếc xe rẽ phải ở chỗ ngă tư đâm chết ấy mà. Cô th́ đi xe đạp.
Xe đạp… Tôi mơ hồ nhớ lại. Đúng là xe đạp. Ấy là đang đêm, mà thể nào tôi cũng muốn uống Bikkle (1) cho bằng được, nên đă đạp xe đạp ra cửa hàng tiện lợi. Ban đêm muốn đi đâu th́ đi xe đạp, để nhỡ bị kẻ tà dâm đuổi theo cũng dễ chạy đi được. Cứ tưởng thế là an toàn, ai ngờ mà lại…
Bikkle, chỉ v́ muốn uống Bikkle mà tôi phải chết ư?
-Tôi thấy đèn đường đă xanh hẳn hoi rồi mới băng qua đường mà.
-Đúng rồi, khi đạp xe cô đă giữ đúng luật đi đường. C̣n chiếc xe kia, khi rẽ phải, h́nh như đă không để ư nhận ra cô. Tuy xe chạy tốc độ không nhanh lắm, nhưng cô bị xe đụng nhằm chỗ hiểm, cho nên, có lẽ v́ vậy mới ra nông nỗi này. Thật là không may cho cô quá. Cô đă chết ngay lập tức. Nhưng cô yên tâm đi, người lái chiếc xe kia đă không bỏ chạy, và bị lập biên bản là đă bất cẩn làm chết người trong khi đang lái xe đi làm việc.
-Ồng vừa mới bảo “yên tâm đi”, nhưng mà tôi bị chết cơ mà, tôi đâu có thể sống lại được nữa đâu nào. Cho dù người kia có bị lập biên bản hay làm sao đi nữa, cũng không cứu được tôi, v́ tôi đă chết rồi.
-Vâng, v́ vậy..
Người phụ trách nhập hồn đằng hắng rồi nói tiếp:
-Xin thưa với cô là chúng tôi đă chuẩn bị sẵn sàng cho cô có thể nhập hồn.
-Nhập hồn?
-Vâng, những người nào không chấp nhận được việc ḿnh đă phải chết, c̣n lưu luyến cơi đời này, thể nào cũng muốn gặp ai đó, hay muốn trông chừng ai đó, th́ chúng tôi phụ trách việc nhập hồn, bất kể ngày đêm lúc nào chúng tôi cũng giúp họ nhập hồn được.
-Tôi c̣n luyến tiếc cơi đời này, tôi không chấp nhận được cái chết này, tôi có cả người muốn gặp, muốn trông chừng, có đủ hết cả.
Tôi vừa nói mà vừa nghĩ đến nhiều nhất là Wataru, người đă kết hôn với tôi được hai năm nay. Cũng sắp đến ngày sinh nhật tôi, nên chúng tôi đă hẹn sẽ đi du lịch nước Pháp. Đúng lúc tôi đang hạnh phúc nhất, thế mà chỉ v́ đang đêm đi mua Bikkle, tất cả đều đă thành ra mây khói. Tại sao lại ra nông nỗi như thế chứ? . .
Tôi chỉ nghĩ trong đầu, nhưng câu cuối cùng đă bật ra thành tiếng gào thật to.
-Th́ cũng v́ thế. Cô hăy b́nh tĩnh lại nào.
Người phụ trách nhập hồn lấy tay chận lên mu bàn tay tôi đang nắm chặt lại và chỉ chực run bần bật v́ tức giận. Bàn tay người ấy lạnh toát, hơi ẩm ướt.
-Tôi muốn gặp Wataru.
Nước mắt tôi trào ra.
-Hăy trả tôi về chỗ Wataru của tôi. Hăy trả tôi về đó.
-Được mà.
Người phụ trách nhập hồn gật đầu thật mạnh.
-Cô chỉ việc nhập vào một món đồ nào đó chung quanh cậu Wataru là được. Làm như vậy, cô lại gặp được cậu ta. Mạng sống của cô th́ không thể nào lấy lại được, nhưng hai người sẽ có thể cùng nhau ở trên một ḍng thời gian.
Tôi nghĩ đến những đồ vật quanh Wataru. Lúc này Wataru đang làm ǵ nhỉ.
Nếu bây giờ là buổi sáng, có lẽ là Wataru đang uống cà phê. Lúc nào cũng dùng cốc sứ để uống cà phê. Cái cốc ấy, cốc có in h́nh tam giác long có ba sừng, mua khi cùng đi xem ở viện bảo tàng.
Wataru vốn thích khủng long. Trên cốc có in h́nh khủng long có ba cái sừng trên đầu. Wataru thường hay sờ vào chỗ sừng ấy mà bảo “Cái sừng này mới là hay đấy”, v́ vậy lớp men ở chỗ ấy hơi bị ṃn. Wataru hay sờ vào chỗ sừng hơi bị ṃn ấy, lâu ngày thành ra như một cái tật.
Hôm nay có lẽ Wataru cũng đă lại sờ. Nhưng cho dù Wataru có cất tiếng nói “Cái sừng này..” cũng chẳng có ai chờ nghe tiếp, nên chắc là đang buồn lắm.
-Tôi muốn thành cái cốc sứ in h́nh khủng long ba sừng.
-Ồ, thế à. Hay đấy. Hôm nay cậu ấy cũng lại dùng cái cốc ấy đấy ạ.Vậy bây giờ chúng tôi sẽ chuẩn bị giấy hợp đồng.
Trên tờ giấy gần như trong suốt lấy ra từ ḷng bàn tay người phụ trách nhập hồn, ba chữ “Wataru”,“Cốc sứ” và “Tam giác long” đang lay động. Người đó bảo tôi” Hăy hà hơi vào”, tôi liền ngoan ngoăn làm theo.
Hà hơi vừa xong th́ tôi đă thành cái cốc sứ rồi. Cảm giác mà tôi nhận ra được ngay từ giây phút tiếp theo sau đó, là ḷng bàn tay quen thuộc. Tay của Wataru. Ḷng bàn tay nham nháp.
Wataru làm nghề thiết kế họa đồ, hay cầm bút ch́, nên màu ch́ đen đă ăn vào đường vân tay như một vết xâm. Ngón tay trỏ ấy động đậy như thể đang sờ vào sừng của khủng long, làm tôi thấy buồn buồn như đang bị cù kư. Wataru đang sống. Một điều thật hiển nhiên. Tôi th́ đă mất thân thể của một con người, bây giờ đang ở trong tay Wataru.
Bên trong tôi là cà phê ḥa tan nóng hổi đang bốc khói. Wataru cầm tôi lên đưa lên môi. Đôi môi khô hơi dầy của Wataru. Thật không ngờ, tôi với Wataru lại hôn nhau theo kiểu này. Tôi -chứa đầy ắp cà phê- chỉ chực khóc v́ sung sướng.
Wataru ngậm vào miệng cốc rồi cứ thế dừng lại. Ngón tay cầm quai cốc hơi run rẩy làm tôi cũng run theo, cứ run măi không ngớt một lát th́ tôi được khẽ đặt lên bàn.
Ơ ḱa, Wataru ! Sao thế ? Đang khóc đấy hả?
Wataru đang hai tay ôm lấy mặt.
Anh đừng khóc nhé. Em đây. Em đang ở đây này
Cà phê và tôi cứ thế bị bỏ mặc trên bàn, Wataru đă đi làm rồi.
Trong căn pḥng tối om, tôi chỉ c̣n biết đợi cho đến lúc Wataru trở về. Có ánh đèn sáng lên. Wataru đây rồi. Anh đă về đấy hả. Tôi ra sức niệm thầm. Wataru nh́n tôi, rồi cầm lấy tôi bằng cả hai tay như thể ôm vào ḷng bàn tay và sờ vào chỗ sừng của khủng long ba sừng. Đoạn như thể là đă dứt khoát chấp nhận một điều ǵ đó, Wataru uống một hơi đến cạn cốc cà phê đă nguội ngắt. Tôi thầm nghĩ thế là đă có sự thần giao cách cảm.
Wataru đem tôi- bây giờ đă cạn hết cà phê- đi rửa thật kỹ bằng nước nóng chảy ra từ ṿi hoa sen. Những ngón tay thô thiển của Wataru chạm vào mọi chỗ trên ḿnh tôi. Wataru thọc mạnh đầu ngón tay xuống tận đáy cốc để cọ sạch cho tôi vết ố và mùi cà phê.
Tôi được úp nhẹ lên giá úp cho ráo nước ở phía trên chậu rửa bát, rỏ nước kêu lộp bộp. Từ trên giá úp có thể nh́n thấy bàn ăn và cả ghế sofa ở tận góc pḥng khách.
Wataru ăn cơm, rồi vừa ngồi nghỉ trên sofa vừa xem tivi. Wataru sống một ḿnh nên tôi không thể nghe được tiếng Wataru, nhưng có thể tha hồ nh́n khuôn mặt ấy. Tôi măn nguyện lắm.
Lại thêm mỗi ngày Wataru đều chạm vào tôi. Là v́ mỗi buổi sáng, Wataru đều uống cà phê bằng cái cốc sứ. Tôi có thể chạm vào, tuy chỉ là môi và ngón tay của Wataru, nhưng mà bằng toàn thân ḿnh, nên đó là niềm hạnh phúc không ǵ bằng cho tôi. Tôi thành cái cốc thật là hay. Thành cái cốc in h́nh khủng long ba sừng mà Wataru ưa thích, thật là hay.
Thế rồi một năm trôi qua.
Người đàn bà đă xuất hiện thật đột ngột. Đó là vào lúc nửa đêm.
Từ một chỗ nhất định bao giờ cũng thế trên giá úp cho ráo nước, tôi nh́n người đàn bà ấy. Cô ta đang say rượu. Wataru cũng đang ngà ngà say.
-Tôi sẽ ngủ ở sofa.
Wataru nói.
-Cô ngủ ở giường đi.
Wataru, thế này nghĩa là thế nào? Anh định cho người đàn bà này ngủ trên chiếc giường mà chúng ta đă ngủ chung với nhau sao?
-Sao vậy anh?
Người đàn bà hỏi lại Wataru với giọng nũng nịu.
-Ḿnh dùng chung một giường đi.
-Cô nói ǵ lạ thế. Chỉ là v́ không c̣n chuyến tàu nào nữa nên cô mới tới đây thôi mà.
-Không phải là chỉ v́ thế thôi.
Người đàn bà nói. Mắt cô ta không c̣n có vẻ ǵ là say rượu, mà là một đôi mắt tỉnh táo.
-Em không chỉ có vậy thôi.
Cô ta đắm đuối nh́n Wataru. Wataru có vẻ như cũng bỗng tỉnh hẳn cơn say, đắm đuối nh́n lại. Đó là ánh mắt của đàn ông.
Đừng! Wataru, đừng để bị lừa đấy! Ra là từ đầu cô ả đă định quyến rũ Wataru. Một cô ả mưu mô, quỷ quyệt đấy ạ. Thứ ác phụ ấy. Tôi biết mà.
Tôi cũng đâu có bảo Wataru suốt đời không được làm quen một người đàn bà nào khác đâu. Thế nhưng, với người đàn bà này th́ không được. Tuy cô ta cũng khá đẹp đấy, nhưng trang điểm đậm quá thành ra trông ḷe loẹt, tính nết th́ xấu xa.
Không được, không được đâu, Wataru à. Đừng để bị mắc bẫy đấy.
Tôi ra sức niệm thầm. Thế nhưng hai người họ đă mặc tôi ở lại trên giá úp, mà đi mất, như bị cuốn vào pḥng ngủ.
Wataru! Wataru! Wataru!
Trong căn bếp tối om, tôi cứ gọi măi, nhưng tiếng gọi của tôi không sao tới được Wataru. Hai người ấy cứ thế ở trong pḥng ngủ cho đến sáng hôm sau.
Từ đó người đàn bà ấy thường hay tới căn pḥng này. Wataru không c̣n dùng tôi, tức là cái cốc sứ in h́nh tam giác long nữa. Là v́ người đàn bà ấy pha cà phê bằng một cái cốc khác. Tôi đă bị bỏ quên hẳn trên giá úp cho ráo nước.Tôi không thể nhúc nhích ǵ được, chỉ biết trân trối nh́n cảnh hai người họ vui vẻ nói chuyện với nhau.
Người đàn bà ngày càng đẹp ra. Wataru cũng ngày càng hoạt bát hơn. Khi người ta yêu th́ như thế đấy.
Một năm trước đây tôi cũng đă nh́n Wataru đắm đuối như thế. Và được
Wataru say đắm nh́n lại như thế. Người đă ngồi ở chỗ đó là tôi. Lẽ ra tôi đang ngồi ở chỗ đó mới phải.
Quả là không thể để như vậy được. Tôi không thể để cho Wataru đắm đuối nh́n một người đàn bà khác như vậy được. Này, cô kia, cô hăy xê ra. Chỗ đó là của tôi.
Tôi có làm ǵ mới được chứ! Chỉ là đang đêm mà đi mua Bikkle thôi, cớ sao mà tôi phải bị phạt như thế này?
Người đàn bà ấy và Wataru hôn nhau ngay trước mắt tôi. Tay Wataru đă chạm vào tay người đàn bà ấy.
Không được. Người đón nhận đôi môi với bàn tay ấy là tôi mới phải. Tôi không chịu như vậy đâu. Tôi không muốn nh́n đâu. Phải nh́n thấy cảnh tượng ấy quả là như ở trong địa ngục. Nhập hồn làm ǵ thế này! Ôi thôi! Tôi chán lắm rồi.
Này, Wataru! Nếu anh c̣n cứ t́nh tứ với người đàn bà này th́ chi bằng anh đập vỡ em đi. Đập cho em vỡ nát ra, vỡ tan thành từng mảnh.
Thế nhưng điều mà tôi khẩn khoản cầu xin đă không truyền tới Wataru được.
Một hôm người đàn bà ấy đến, đem theo một chiếc hộp có buộc sợi ruy băng đỏ.
-Anh mở ra đi.
Cô ta bảo Wataru.
-Hả? Cái ǵ đây nhỉ?
Wataru vừa vui vẻ nói, vừa tháo sợi dây, bóc giấy gói và mở hộp ra.
Trong hộp là một đôi tách hiệu Ginori.
-Cái này..
Wataru nghẹn lời, không nói tiếp được.
-Em mua để ḿnh cùng uống cà phê cho ngon. Cái để đựng cũng quan trọng đấy ạ.
Cô ả nói.
-Ờ..
Wataru vừa trả lời lấp lửng, vừa khẽ liếc nh́n tôi. Đoạn lấy đôi tách Ginori ra ngắm nghía hồi lâu.
-Anh à.
Người đàn bà khơi chuyện.
-Em muốn hôm nào sẽ thay toàn bộ chén bát
-Hả?
Wataru ngửng mặt lên ra chiều ngạc nhiên.
-Không phải là ngay tức khắc cũng được. Em có thể chấp nhận chuyện anh góa vợ. Nhưng chén bát là cuộc sống hàng ngày, phải không? Chén bát mà anh với vợ anh đă dùng với nhau cứ sờ sờ ra đấy. Cứ nghĩ là hai người đă cùng ăn cơm với nhau, như thể là có nhiều thứ đă thấm vào đó, những cái ấy cứ c̣n đó măi thôi, là cũng đủ khiến em cảm thấy nặng trĩu trong ḷng.
-Ờ, anh hiểu được.
Wataru nhíu mày nói.
Sao lại là “Ờ” được! Đừng nói như thế chứ! Không có “hiểu” ǵ cả!
Ai đời lại bị cô ả trơ tráo này bảo phải thay hết chén bát đi!
-Không phải là ngay tức khắc đâu. Dần dần cũng được. Cứ từ từ thôi cũng được. Tới khi nào đó rồi tất cả..
Cô ta đương nói dở chừng th́ có động đất. Động đất rung mạnh không ngờ. Bát đĩa cốc chén trong tủ va chạm vào nhau, phát ra tiếng kêu loảng xoảng. Trên giá úp cho ráo nước, tôi cũng bị rung, phát ra tiếng kêu lạch cạch. Đinh vít của giá úp đă bị lỏng, nên tiếng lạch cạch do tôi phát ra càng lúc càng kêu to hơn.
-Cái này! Ồn quá nào!
Wataru vừa nói vừa cầm tôi lên khỏi giá úp, để cốc trong ḷng hai bàn tay như thể đang ôm chặt lấy tôi. Bàn tay đă lâu ngày của Wataru đây. Dễ chịu thật.
Lát sau, cơn rung của trận động đất cũng đă ngớt. Wataru khẽ đặt tôi trên mặt bàn. Rồi đăm chiêu nh́n tôi. Người đàn bà cũng cứ đứng yên bất động nh́n tôi trừng trừng.
-À này..
Một lát sau Wataru mới ôn tồn nói.
-Đôi tách ấy, em làm ơn đem về đi.
-Ơ!
Người đàn bà quay lại nh́n Wataru với vẻ mặt như là không thể nào ngờ được.
-Vừa rồi, anh tưởng chừng là tất cả chén bát trong nhà này sắp vỡ đến nơi. Nghĩ vậy th́..
Wataru nói đến đấy th́ nghẹn lời. Người đàn bà lặng thinh. Wataru như muốn nói điều ǵ đó, nhưng không nói được thành lời.
-Anh xin lỗi.
Wataru nói như thể cố lắm mới bật ra được mỗi một câu ấy, rồi cẩn thận cất lại vào trong hộp đôi tách Ginori vừa mới lấy ra lúc năy, và đậy nắp hộp lại.
-Cái như thế này không hợp...làm sao ấy..
Wataru gói chiếc hộp vào tờ giấy trở lại giống như lúc đầu, khi người đàn bà đem tới, rồi thắt lại dây ruy băng đỏ. Wataru gói trông vụng về, xộc xệch, nhăn nhúm. Sợi dây ruy băng đỏ th́ lệch lạc.
Từ chỗ của tôi có thể trông thấy rơ nét mặt của người đàn bà. Suốt trong khoảng thời gian Wataru loay hoay gói lại chiếc hộp, đôi mắt với vành mi kẻ thật sắc và hàng lông mi bôi đầy mascara thành ra trông sùm sụp của cô ta giương lên rơ to, đôi môi vẽ đường viền thật đẹp và tô son đỏ mấp ma mấp máy nhưng rốt cuộc không thốt được nên lời.
Cô ta lặng lẽ đỡ lấy chiếc hộp mà Wataru đưa cho, rồi ngửng mặt lên mắt trừng trừng hỏi:
-Anh không quên được chị ấy phải không?
-Không phải, cũng không hẳn là như vậy ..
Wataru ấp úng.
-Không phải đâu. Cái này khác. Anh th́ cái này, cái này cơ.
Wataru nắm lấy quai cốc, cầm tôi lên.
-Cái này... Ǵ thế?
-Tam giác long đấy.
Wataru hớn hở nói.
-Ba cái sừng này mới là hay đấy.
Người đàn bà có vẻ ngơ ngác im lặng hồi lâu, lát sau như thể gắng gượng lắm mới nói được một câu:
-Thôi, em về đây. Em đă làm một việc không đâu, th́ phải.
-Anh xin lỗi.
Wataru cúi đầu nói.
Người đàn bà vớ lấy cái túi giấy đựng chiếc hộp, đi như chạy ra cửa. Tiếng cửa đóng sầm lại vang lên thật to. Rồi tiếng giầy xa dần.
Watari rửa tôi sơ qua bằng nước lạnh rồi để lên giá úp cho ráo nước. Đoạn mở cánh cửa tủ chén bát ra xem xét từng cái một, xem có cái nào bị vỡ hay không.
Người đàn bà ấy hẳn là sẽ không trở lại đây một lần thứ hai đâu, tôi đoan chắc là thế.
Thế rồi lại có động đất. Lần này nhẹ hơn lần trước, nhưng kéo dài, lâu hơn. Trên giá úp cốc, tôi vừa rung lạch cạch vừa nh́n Wataru đang lo chận giữ tủ chén bát. Ánh mắt của Wataru th́ hướng về tôi. Chúng tôi đă nh́n nhau. Tôi vừa rung lạch cạch vừa nghĩ thầm: “Ḿnh đă thắng”.
Ai đời Wataru mà với tách Ginori ư! Khôi hài thật! Tôi cười khúc khích.
Tôi là con tam giác long mà Wataru rất thích đấy. Có ba cái sừng. Chỗ này mới là hay đấy phải không anh.
Wataru, anh hăy sờ đi.
Quỳnh Chi dịch(7/11/2016)
(1) Bikkle là một loại sữa chua, sản phẩm của hăng Suntory