TADEUSZ    RÓSEWICZ

 

Solzhenitsyn vừa ra đi.  Cũng như Pilinszky, Popa, Holan, Holub, Seifert, Milosz, Brodsky , Herbert …, các chứng nhân lớn của Auschwitz và Gulag đă lần lượt ra đi. Có lẽ Tadeusz Rósewicz (sinh năm 1921 tại Krakow,Ba Lan) là gương mặt c̣n sót của một nền văn học ra đời từ bạo lực và tội ác do Stalin với Hitler tiến hành khắp Âu châu. Như một phép mầu, kẻ từng viết mấy câu thơ

 

Năm hăm bốn tuổi

bị đưa đến ḷ sát sinh

tôi sống sót

 

vẫn sống khoẻ, vẫn làm chứng nhân và sáng tác liên tục cho đến hôm nay. Là tiếng nói khắt khe nhất trong các nhà thơ cùng thời, Rósewicz không ưa bọn làm dáng văn chương (littérateur) v́ ông không bao giờ tách đạo lư khỏi ng̣i bút và trang giấy. Từng tai nghe mắt thấy những năm tháng máu lửa kinh hoàng có một không hai trong lịch sử, ông đặt ra yêu cầu mới cho nhà thơ - chứng nhân. Là người sáng lập ḍng phản-thi (anti-poetry)

sau 1945 ở Trung Âu, ông yêu cầu nhà thơ dùng ngôn ngữ trong sáng để ghi chép các kinh nghiệm của con người chống các thói cầu kỳ lập dị avant-garde. Nhắc lại lời Norwid - nhà thơ Ba Lan tiền bối: “Dùng đúng chữ để gọi tên sự vật”, Rósewicz đă phục hồi sự chính danh cho thơ và đă ảnh hưởng sâu rộng trên các thế hệ thi sĩ , không riêng ǵ ở Ba Lan, trong hậu bán thế kỷ 20.

 

CHÂN  PHƯƠNG  giới thiệu và tuyển dịch

 

KẺ  SỐNG  SÓT

 

Năm hăm bốn tuổi

bị đưa đến ḷ sát sinh

tôi sống sót

 

Mớ nhản hiệu này rỗng tuếch và đồng nghĩa

người và thú

bạn và thù

yêu với ghét

âm với dương

 

Con người bị giết như thú vật

tôi từng thấy:

các cỗ xe kéo đầy thi thể bị chặt bằm

không bao giờ c̣n cứu được

 

ư niệm chẳng qua là chữ

đạo đức và tội ác

can đảm và hèn nhát

xấu đẹp

giả chân

 

Tính tốt với tật xấu cân nặng bằng nhau

tôi từng thấy:

một kẻ vừa đạo đức

vừa gian trá

 

Tôi đi t́m bậc thày và sư phụ

xin người khôi phục cho tôi khả năng nh́n nghe nói

xin người một lần nữa đặt tên cho sự vật và ư niệm

xin người phân biệt ánh sáng cùng bóng tối

 

Năm hăm bốn tuổi

bị đưa đến ḷ sát sinh

tôi sống sót

1947

 

 

              CÁI  CHẾT  CỦA  MỘT  CÔNG  DÂN  TỐT

 

              Không phải cái chết đột ngột

 

              Không phải cái chết của người lính

              bị  một cú đấm đại bác

              té bật ngửa nh́n trời

 

              Cũng không phải cái chết của lăo nông dân

              yên lặng trở vào ruột đất

              như trở lại mái nhà

 

              Một ngày kia

              một ngày như bao nhiêu ngày

              y hệt giống nhau

              tương tự hai giọt nước

              dưới ánh mặt trời

              hay giữa đêm khuya

              bắt đầu cơn hấp hối

 

              Không phải một cái chết đột ngột

 

              Ngày lại ngày

              khi mi không c̣n

              biết yêu biết ghét

              khi mi khám phá được cách sống chừng mực quí giá

              cơn hấp hối bắt đầu

 

                                                              1952

 

 

 

LỐI  VÀO

 

Lasciate ogni speranza

Voi ch’entrate

 

hăy vứt hết mọi hi vọng

kẻ nào bước vào đây

 

đấy hàng chữ ghi trước lối vào địa ngục

trong Commedia Divina của Dante

 

can đảm lên!

 

qua cổng vào

chẳng có địa ngục đâu

 

các nhà thần học

với chuyên gia tâm phân

đă tháo hủy địa ngục

 

biến nó thành dụ tượng

v́ các lư do giáo dục

và nhân đạo

 

can đảm lên!

qua khỏi lối vào

cái đă từng biết sẽ lặp lại thêm

 

hai gă đào huyệt say mèm

ngồi bên mép lỗ

nhậu bia với khúc dồi

họ nháy mắt với chúng ta

vừa đá bóng

với sọ đầu Adam

dưới thập giá

 

miệng huyệt chờ sẵn

người sắp chết hôm sau

thây ma đang trên đường

 

can đảm lên!

 

tại đây chúng ta đợi

sự phán xét sau cùng

 

hố đất bị ngập úng

vài mẩu tàn thuốc lá lênh đênh

 

can đảm lên!

 

bên kia cổng

sẽ không có lịch sử

thiện ác hoặc thơ ca

 

vậy th́ có ǵ

hỡi kẻ lạ kia?

 

sẽ có đá

 

đá

chồng lên đá

trên tảng này

là tảng khác

đá đè

đá

              2000

 

 

CON  TÀU  MA

 

ngày ngắn dần

thái dương biểu bất động

dưới mưa

 

từ những đám mây

viện điều dưỡng trồi lên

như một con tàu chở khách xuyên đại dương

 

từng hàng cột cây đen đúa

ướt sũng nước với ánh trăng

 

trong sương mù tháng mười một

viện điều dưỡng lắc lư trôi xa

 

các cửa sổ lần lượt tắt đèn

ch́m vào bóng tối

vào giấc ngủ

 

trong khi

dưới ḷng đất sâu

ác quỉ đă nhúm lửa ḷ

trong quán “Tiểu Âm Phủ”

 

đừng hoảng sợ

đó chỉ là một tiệm cà phê

mở cửa khuya

 

g̣ má ửng hồng

bọn được cứu rỗi và đám mắc đọa

cùng liếm láp những ǵ c̣n lại

của cuộc đời

 

nhiệt độ tăng lên

mọi thứ quay cuồng

trong vũ điệu tử thần

um die dunklen Stellen der Frau*

 

con tàu ma

tông vào ghềnh

mắc cạn

 

* đến chốn tăm tối của đàn bà ( C.P.)

 

 

CHỮ

 

thiên hạ đă tận dụng chữ

nhai chữ như kẹo cao su

trong các miệng trẻ đẹp

thổi phồng chữ

thành bong bóng trắng

 

bị bọn chính khách làm giảm giá

dùng chữ để súc miệng

và làm trắng răng

 

khi tôi c̣n trẻ con

chữ dùng để băng bó vết thương

hoặc làm quà

tặng người yêu

 

chữ ngày nay

mất giá

gói trong giấy báo

vẫn lây nhiễm bốc mùi

vẫn tạo khổ đau

 

giấu trong đầu

giấu trong tim

giấu dưới váy phụ nữ

giấu trong kinh sách

chúng nổ tung

chúng giết người

 

                       2004

 

 

NGÓN  TAY  TRÊN  MÔI

 

miệng của chân lư

khép kín

 

ngón tay trên môi

bảo chúng ta rằng

đă đến lúc

 

im lặng

 

sẽ không c̣n ai

trả lời câu hỏi

chân lư là ǵ

 

người biết câu trả lời

người trước kia từng là chân lư

 

đă biệt tăm