Nam Dao giới thiệu :
Thái Kim Lan, cô gái Huế thời hình đen trắng, xinê câm, sông Hương chưa ô nhiễm, và Huế mưa, mưa mãi
Mưa bay trên tầng tháp cổ, dài tay em ấy…thay đất trời bao dung cho lữ khách chưa biết đi đâu về đâu. Thơ Thái Kim Lan cũng vẫy gọi bao dung, tránh được lòe loẹt xiêm áo, dẫu lúc nào cũng cứ những hạt mưa còn rơi, rơi mãi trên một
Huế xanh xao liêu trai.
Hai bài thơ Thái Kim Lan
Nằm bệnh nhớ Tố Như
Nằm bệnh đã mấy ngày tại quê nhà
Đêm ba mươi mưa sào sạt
Gió luồn qua vách giấy hun hút
Lạnh buốt thấu xương dưới chăn ẩm
Nhắm mắt nhịn run nghiến răng
Đêm rời rạc gõ canh đường vắng
Phố chìm mưa đợi giao thừa lẳng lặng
Chỉ người phu quét rác với mình
Xa lạ bỗng thành tương lân
Đêm càng sâu thấy như đồng bệnh
Kẻ muốn mau về giờ cuối năm
Người trở mình cố giỗ giấc miên
Khuya lắng tiếng chỗi bồi nhói tim
Đếm hoài chưa đến nhát cuối
Chờ xuân so ra ai nóng lòng hơn ai
Mà trong giường sốt ruột mất kiên nhẫn
Thầm oán người như vô tâm
Sao không quét cho nhanh
Cứ lê chỗi mãi trên đường
Ùn nỗi thê lương chất cao hơn rác
Đếm ngược rồi xuôi vẫn xào xạc
Mưa khuya lê thê nặng hạt
Lạnh lẽo làm trào nước mắt
Nghĩ đến anh giường bên mang trọng bệnh
Bỗng thân rã rời không muốn lành
Đầy giường tiếng mưa chạy quanh
Như cuốn trôi người ra bến sông
Hương giang sóng nước đêm nguyệt tận*
Gợi nỗi sầu kim cổ thuở ấy sao bằng
Chới với muốn nhắn cùng Tố Như
Làm sao đốt hết cả rừng mai già
Vương Duy, Lý Bạch, Đỗ Phủ
Và cả vườn mận nhà ông Brecht, Bashô
Luôn cả rừng mơ vàng Mai Am
Hơ ấm giùm tôi hai chữ
Ức Xuân!
Huế, cuối năm Đinh Hợi 2007
* “Hương giang nhất phiến nguyệt
Kim cổ hứa đa sầu” (Nguyễn Du, Thu chí, thơ chữ Hán))
Lại mưa
ba mươi, mồng một,
mồng hai, ba tết
trời mưa mãi
bệnh đeo dai
mưa chi lạ
rứa mưa
đèo queo mà mưa
nước chảy nhà sau
chưa chi ra trước
vây quanh giường
mưa sướt
mướt mưa
ngắn dài
sợi khóc
đòi cơn
gió nổi
bàng rơi
hoàng bay
hoài u
hoài mê
hoài muội
chìm mưa
lĩm mưa
mưa…
Huế, xuân Mậu Tý 2008