Thận Nhiên
Lỗ thủng và một kết thúc có hậu *
* trích từ tập truyện ngắn “Tháo Đầu Đặt Lên Tủ”, Thận Nhiên, nxb Con Rùa, 2011.
Tôi ở chung cư, tầng lầu thứ mười bốn.
Mỗi sáng tôi thấy ḿnh cần đi một nơi nào đó. Mang theo chai nước lọc, một ổ bánh ḿ hay một trái táo, khoác ba-lô lên vai, tôi lên đường như có người hay công việc nào đó rất quan trọng đang chờ ḿnh. Ra trạm xe buưt ngoài chung cư, tôi có thể chọn đi lên Bến Thành hay về Xa Cảng Miền Tây, tuỳ thích.
Tôi lơ đăng, ngó trời ngó mây, châm điếu thuốc, và để lỡ vài chuyến xe cho vui. Những chiếc xe rà rà chậm lại, tay lơ chồm ra la to, “Lên đi, lên đi...” hay “Lẹ, lẹ, lẹ, lẹ... đi cha nội...” Tôi giả vờ nghễnh ngăng không nghe chúng nói ǵ. Thường th́ thấy tôi không lên, chúng chửi, “Đụ má!” rồi vù mất.
Một hôm, sau khi để lỡ ba chuyến xe, tôi lên chiếc thứ tư chạy về hướng Xa Cảng. Tôi t́m được một chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Tôi trả tiền vé bốn ngàn cho lượt đi. Nóng và ngộp. Tôi bắt đầu đổ mồ hôi. Xe dừng.
Một cô gái lên xe ngồi cạnh tôi. Vài phút sau chúng tôi bắt chuyện. Hương nói cô trên đường đi Sa-đéc. Tôi muốn đi theo cô. Nếu tôi xin đi theo chắc cô không từ chối. Hương nói cô thích và uống được rượu. Uống nhiều. Nhiều tới bến. Có vẻ như cô muốn uống rượu với tôi. Muốn kéo dài và làm đậm thêm quan hệ, chứ không chỉ để nó biến mất sau khi chuyến xe này tới bến.
Bấy nhiêu năm sống, tôi có một kinh nghiệm. Người ta đă để lỡ mất những mối quan hệ có vẻ ngẫu nhiên như thế này mà không biết rằng chúng rất là quan trọng với đời ḿnh. Chúng để lại những lỗ thủng trong trí nhớ. Trí nhớ tôi là một vật thể có vô số lỗ thủng chi chít. Những đêm khó ngủ, tôi tháo nó ra để trước mặt ngồi ngó. Thường, ngồi thừ ra ngó như vậy chừng nửa giờ th́ nó tượng h́nh thành một g̣ mối. Tất nhiên, nó cũng chi chít những lỗ thủng hầu như vô danh, không nguyên cớ.
Sau cùng, tôi không đi Sa-đéc theo Hương, nhưng chúng tôi trao đổi số di động. Hương xuống xe trước, ngoái lại vẫy tay chào, rồi đi lẫn vào đám đông. Lỗ thủng Hương để lại trong tôi c̣n mới nguyên.
Tôi không xuống xe, tôi ngồi lỳ, xe sẽ quay ngược về Bến Thành. Tôi nhất định giả lơ như điếc, mặt ngơ ngơ ra để không trả thêm bốn ngàn cho lượt xe về. Thằng lơ hung hăng đ̣i lôi tôi xuống xe. Kệ cha mày, làm sao lôi được tao.
Tôi tḥ ngón tay trỏ vào cái lỗ thủng mà Hương để lại, tôi ngoáy, nó kêu rột rột, nhột. Rột rột, nhột. Rột rột, nhột. Rột rột rột rột rột rột...
Tôi lấy di động ra, chưa kịp bấm số, th́ nó reo lên. Trên màn h́nh hiện ra chữ HUONG mà tôi lưu lại lúc nảy. Di động chỉ reo lên thật nhanh rồi tắt, tôi chưa kịp đặt máy lên tai để nghe. Di động chỉ reo lên theo cái kiểu người ta nhá máy. À, tôi hiểu rồi, Hương đang nhớ tôi, cô muốn nhắc là cô đang nhớ tôi. Chắc giờ này Hương đang ngồi trên xe đi Sa-đéc. Tôi nhớ Hương, tôi nhớ Hương ghê gớm, tôi nhá máy lại. Chỉ nhá máy thôi. Rồi Hương lại nhá máy cho tôi. Rồi tôi nhá máy cho Hương. Rồi Hương nhá máy cho tôi. Rồi tôi nhá máy cho Hương. Chúng tôi nhớ nhau suốt cả một ngày. Vậy mà dù cố gắng đến mấy tôi cũng không thể h́nh dung ra được gương mặt của Hương, hay mái tóc của Hương, hay mùi hương của Hương, thậm chí cả vóc dáng của Hương. Hương chỉ đọng lại trong tôi một cái tên và một dăy số lưu trong máy.
Nhá máy, nhá máy, nhá máy. Máy của tôi “tăng tăng tăng tằng... tăng tăng tăng tằng...” Symphony #5. Tôi không biết di động của Hương để nền nhạc hay thứ âm thanh ǵ. Tôi thích máy Hương để một đoạn cải lương. Giá mà cô có một đoạn “Vơ Đông Sơ - Bạch Thu Hà” chẳng hạn. Bên này, “Tăng tăng tăng tằng...” , bên kia, “Trời ơi, bởi sa cơ nơi chiến trường thọ tiễn nên Vơ Đông Sơ đành chia tay vĩnh viễn... Bạchhh... Thuuuu... Hààààà...”
*
Rốt cuộc, rồi cũng đến ngày chúng tôi gặp lại nhau, tất nhiên trên xe buưt. Chẳng những chỉ gặp suông thôi mà chúng tôi c̣n ngồi bên nhau rất lâu. Chúng tôi ngồi bên nhau suốt một ngày xe buưt, từng chuyến ngược xuôi Bến Thành – Xa Cảng, rồi Xa Cảng – Bến Thành, rồi ngược lại, cứ thế măi cho đến chuyến cuối cùng lúc 7 giờ. Tôi rủ Hương về nhà ḿnh uống rượu, Hương đồng ư.
Tôi thú thật là không thể nhớ nổi chút ǵ về Hương ngoài cái tên và dăy số lưu trong máy. Không ngờ, Hương cũng thú nhận y như tôi vậy, cô chỉ nhớ cái tên NHIEN và dăy số di động của tôi.
Chúng tôi quyết định yêu nhau, ngay lúc đó.
Hương đề nghị, để cải thiện t́nh trạng th́ tôi hăy làm theo cô, chỉ có cách này chúng tôi mới có thể ghi khắc từng h́nh ảnh của nhau vào trí nhớ.
Hương lấy cây dao bầu và cái đĩa sứ đặt lên bàn. Hương uống cạn một ly, rồi móc con mắt trái bỏ lên đĩa. Tôi chăm chú quan sát cô, rồi nó. Tôi uống cạn ly lượt ḿnh, rồi cắt vành tai bên phải, cũng đặt lên đĩa. Hương, một ngón chân cái. Tôi, ngón tay áp út. Cứ thế, chúng tôi uống, cắt, móc và quan sát từng món một trên thân thể của nhau. Tôi đi lấy thêm đĩa. Rượu hết, Hương lột làn da dính mái tóc ra khỏi đầu.
Chuông di động của tôi reo lên “tăng tăng tăng tằng”, rồi tắt. Một lỗ thủng khác trên trí nhớ vừa nhá máy. Hương nh́n tôi nghi hoặc. Ngay lúc đó, chuông di động của Hương reo, lần này th́ tôi nhận ra đúng là đoạn cải lương tôi mong đợi, “... bởi sa cơ nơi chiến trường...”, rồi nó cũng tắt ngay.
*
Chuyện t́nh nào cũng cần có đoạn kết, tôi chọn một kết thúc có hậu. Hương ném tôi, và chiếc di động, ra cửa sổ.
Tôi ở chung cư, tầng lầu thứ mười bốn.
Sg, 21/5/2008