TTTuyenNDBaiNgoiCaTinhYeu

 

Bài Ngợi Ca T́nh Yêu

 

1.

 

Tôi chờ đợi

lớn lên cùng giông băo

hôm nay tuổi nhỏ khóc trên vai

t́m cánh tay nước biển

con ngựa buồn

lửa trốn con ngươi

 

Đất nước có một lần

tôi gh́ đau đớn trong thân thể

những gịng sông những đường cầy núi nhọn

những biệt ly rạn nứt ḷng đường

hút chặt mười ngón tay ngón chân da thịt

như người yêu từ chối vùng vằng

 

Tôi chờ đợi

cười lên sặc sỡ

la qua mái ngói

thành phố ruộng đồng bấu lấy tim tôi thành nhịp thở

ngơ cụt đường làng cỏ hoa cống rănh

cây già đá sỏi bùn nước mặn nồng

chảy máu

tiếng kêu

 

2.

 

Tôi chờ đợi

phổi đầy lửa cháy

môi đầy thẹn thùng

vục xuống nhục nhằn tổ quốc

nh́n gót giầy miệng uống tro than

nghe tiếng ca của một người không quen

của cuộc đời t́nh nhân

 

3.

 

Trang sách khởi đầu viết

mắt người cần ánh sáng

môi người cần mặt trăng

bàn tay đ̣i mặt trời

và ngực em tự do

của anh của anh tất cả

 

Em gối đầu sương xuống

chuyện tṛ bằng bóng h́nh

 

Tôi đẹp như h́nh tôi

như cuộc đời

như mọi người

như chút thôi

anh yêu lấy em

 

Em là lá biếc là mây cao là tiếng hát

sớm mai khuya thức nhiều nhớ thương

em là cánh hoa là sương khói

đêm màu hồng

 

Ṿng tay dĩ văng và bát ngát

chỗ yên nghỉ cuối cùng

dưới mắt sao dưới bàn chân những đứa con

 

4.

 

Tôi chờ đợi

một người  - không - nhiều người

ở thành phố thiếu thốn

ở làng mạc đọa đầy

tôi là tiếng nói là tiếng khóc

những người bỏ đi hẹn trở về

những người mím hơi thừa chịu đựng

tôi chờ đợi

tôi là tiếng thơ là tiếng cười

mai Việt Nam hỡi mai Việt Nam