ĐỌC MIÊNG
Trần Minh Hiền
Orlando ngày 19 tháng 12 năm 2015
Tôi t́nh cờ biết một nhà văn nữ có bút danh rất lạ và t́m đọc truyện của chị và say mê đọc từ đó. Những câu chuyện của chị luôn có những h́nh ảnh người phụ nữ, người con gái có vẻ rất cứng cỏi, rất nổi loạn nhưng kỳ thực cũng rất yếu đuối, dễ vỡ như: Điêu Thuyền, Ỡm Ờ, N.Y ,... và nhiều truyện khác nữa. Tôi thích cách viết rất khác , rất lạ của cộ
Ví dụ trong truyện Ai Thương:
Bây giờ th́ tôi thức dậy với cái đánh thức nhẹ nhàng của người đàn bà. Chị thường bảo nh́n tôi ngủ rất dễ thương nhưng chị thấy cô đơn. Chẳng như hồi xưa anh ấy thường đánh thức tôi vũ bảo : Dậy. Giàu đâu đến kẻ ngủ trưa, sang đâu đến kẻ say sưa tối ngày. Dậy. Anh dậy sớm mà vẫn không giàu, không say sưa mà chẳng sang chút nào. Được cái bảnh trai, mắt ướt môi mọng. Bà chủ th́ bảo mặt anh trông điếm.
Anh thức ngủ theo giờ giấc loài gà. Đêm nào muốn thức với nhau, anh phải uống hai ly cà phê đen. Sau mỗi đêm thức, anh thường đ̣i làm đám cưới, bảo là đă t́m ra người đàn bà đời ḿnh. Nhưng thỉnh thoảng vẫn nhắc đến cô bồ cũ và câu ca dao chín con chưa gọi rằng chồng, rằng anh em như tay chân vợ chồng như quần áo... làm tôi khựng.
Chúng tôi sống với nhau như những cành tầm gửi, không đứa nào là thân cây chính. Nhưng xa nhau không nổỉ. Xứ này một năm thời tiết vui vẻ chỉ có ba bốn tháng. Tôi sợ một ḿnh. Hôm t́nh cờ gặp nhau khu chợ Tàu, cô bồ cũ anh thản nhiên mời tôi vào tiệm ăn trưa. Thản nhiên tới nỗi tôi không dám từ chối. Tôi lúng túng với đôi đũa v́ mang mặc cảm ḿnh đang đầm ấm với người xưa của chị, trong khi chị lại thui thủi một ḿnh. Chỉ khi xong bữa ăn, tôi mới hiểu là chị bỏ anh hay những vị đàn ông trước đó v́ chán, lại bỏ thêm thằng bồ Tây sau anh cũng v́ chán. Như thể chị t́m kiếm hoài mà người đàn ông đời chị cứ trốn chui trốn nhủi xó xỉnh nào hoặc dám chưa ra đời. Tôi thấy chị may mắn sung sướng quá, tha hồ cứ lựa xong lại chán bỏ. Nếu chị không chán hẳn có người mang trầu tươi rượu ngon tới thỉnh về.
- Có hạnh phúc không ?
Tôi không biết trả lời sao. Có cũng không hẳn đúng mà không cũng chẳng sai.
- Đều đều hai ly cà phê đen không ? Và t́m ra người đàn bà lư tưởng ?
Tôi cho như vậy là ác miệng, là muốn phá thối niềm kiêu hănh của ḿnh, nhưng vẫn cười. Chị nh́n tôi cười thẳng thắn. Người đàn bà này có cái ǵ làm tôi rất thích. Chả trách anh vẫn c̣n lưu luyến.
Cái cách kể chuyện rất thản nhiên và những đối thoại của các nhân vật có vẻ cụt ngủn và diễn tả tâm lư nhân vật rất sắc sảo. Tôi thích cái kết sau đây trong truyện Quá Khứ :
Và hai người ôm nhau như một đôi bạn chân t́nh. Khi cô gái đi rồi, anh thẫn thờ nh́n theo, mắt cay cay. Em thân yêu ơi, anh cám ơn em đă bỏ ư định giết người. Chỉ tại em đoảng vị hay quên, mà bây giờ anh cũng nên cám ơn cái tánh đó của em, chứ anh đă nói với em rồi, là gia đ́nh anh có thói quen ai sinh ở đâu th́ đặt tên nơi đó. Ba anh sinh ở Khánh Hoà, chú anh sinh ở B́nh Định, cô anh sinh ở Vỹ Dạ. C̣n anh là Nguyễn B́nh Long v́ sinh ở đó, như em trai anh là Nguyễn Bảo Lộc và em gái anh là Nguyễn Thị Nha Trang. Thôi th́ em quên thế là tốt. Cứ quên tuốt hết đi. Và đời cứ tiếp tục. Cũng đừng chờ anh tới gặp và sống với em như xưa nữa. Anh sẽ c̣n đi Montpellier nhiều lần, cho tới khi nào ba anh mất. Bởi v́ tính nhờ em trông nom hộ ba anh nhưng bây giờ th́ không được nữa rồi. Phải chi cụ chịu nổi khí hậu thường lạnh của Paris th́ em đă không bị lôi kéo trở về quá khứ.
Anh thường nói rằng em đă bước vào đời anh, tiếc là bằng cửa phụ. Nhưng bây giờ th́ anh tạ ơn trời đă không để em bước vào bằng cửa chính . Anh sẽ giữ trong anh h́nh ảnh em, người anh đă hết ḷng và sẽ c̣n hết ḷng thương yêu. Nhưng bây giờ th́ anh sẽ không t́m gặp em nữa. Thôi vĩnh biệt em yêu dấu!
Nắng trong veo rực rỡ, trời cao vời vợi không một gợn mây, mà sao anh thấy trời u ám buồn và như có tiếng gầm của giông băo?
Và anh bước dài theo đại lộ, hơi ngẩn ngơ. Cha anh sẽ mau b́nh phục v́ được săn sóc chu đáo không thiếu một thứ ǵ – dù chỉ là một cái van thôi -, nhưng h́nh như đâu đó trong anh, có một người cha vừa mới từ trần. "
Một cái kết cục cho một câu chuyện man mác buồn nhưng tác giả vẫn viết rất tỉnh táo. Nhà văn Miêng có nét ngông nghênh của bà Hồ Xuân Hương ngày xưa và cả nét ngang tàng của Phạm Thị Hoài ngày nạy Nhưng tác phẩm của chị vẫn có nét rất riêng mà chỉ có Miêng mới có mà thôi , rất unique.
Nhà văn Miêng.
- Tên thật: Vơ Thị Xuân Sương
- Sinh quán Quảng Ngăi, Việt Nam
- Sang Pháp cuối năm 1982
- Tốt nghiệp Luật (Sài g̣n 1971) và Hoa ngữ (Pháp, 1987)
- Quản đốc thư viện (Thư Viện Quốc Gia Pháp, trách nhiệm pḥng Việt ngữ)
- Giải nhất truyện ngắn do tuần báo "Hoa T́nh Thương" tổ chức năm 1972
Đă xuất bản:
- Đôi Mắt, tập truyện ngắn, Sài g̣n, 1973
- Tuyển tập truyện ngắn, 1998, Văn Mới, Hoa Kỳ
- Tuyển tập truyện dịch, 2001, Văn Mới, Hoa kỳ
- Cộng tác thường xuyên với Văn, Văn Học, Hợp Lưu (Hoa Kỳ), và Diễn Đàn (Pháp)
Trần Minh Hiền
Orlando ngày 19 tháng 12 năm 2015
https://twitter.com/hienminhtran
http://www.facebook.com/profile.php?id=643665706
http://hientrankhanhdo.wordpress.com/
http://www.facebook.com/pages/Tran-minh-hien/167914163328628?notif_t=page_new_likes
http://hientran1970.blogspot.com
THUYẾT DUNG H̉A http://hientran1970.blogspot.com/2014/01/thuyet-dung-hoa.html
THUYẾT DUNG H̉A http://hientrankhanhdo.wordpress.com/2014/01/15/thuyet-dung-hoa/
TƯƠNG LAI VIỆT NAM http://hientran1970.blogspot.com/2014/01/tuong-lai-viet-nam.html
TƯƠNG LAI VIỆT NAM http://hientrankhanhdo.wordpress.com/2014/01/15/tuong-lai-viet-nam/
SÁCH DẠY CON THẾ KỶ 21 http://hientran1970.blogspot.com/2015/09/sach-day-con-ky-21.html
SÁCH DẠY CON THẾ KỶ 21 https://hientrankhanhdo.wordpress.com/2015/09/03/sach-day-con-the-ky-21/