Trần Mộng Tú

                               Chiếc Lá Nào Sẽ Là Con

 

Cô cháu, con của em ruột tôi. Cô bị ung thư gan, chạy Chemo cả 7 tháng không có kết quả ǵ. Cục bướu ở trong gan vẫn càng ngày càng to ra. Bây giờ Bác Sĩ nói ngưng chạy Chemo v́ không có hiệu lực, sẽ chuyển sang uống thuốc viên. Những viên thuốc này chỉ có tính cách kéo dài thời gian được ngày nào biết ngày đó.

Từ khi cháu bệnh tôi vẫn thỉnh thoảng nấu ăn cho cháu, v́ cháu không c̣n thích thú ǵ trong việc ăn uống, nên mẹ cháu và tôi cứ phải nghĩ ra món ǵ lạ miệng rồi nấu chút một cho cháu nếm. Bố cháu th́ xay đủ loại rau và trái cây thay đổi, nhưng cái ǵ cũng chỉ nếm một chút rồi thôi. Người cứ mỏng dần và da mặt xanh như lá. Nh́n cháu thương lắm mà không dám tỏ lộ ra mặt sợ cháu buồn.

Bác sĩ nói khoảng thời gian của cháu c̣n lại không nhiều. Cả gia đ́nh đi chung quanh cháu, nh́n cháu, ôm cháu…Không làm thêm được điều ǵ giúp cháu. V́ không có cái ǵ hiện hữu để giành giật.  Đau ḷng mà không dám khóc trước mặt cháu.

Trưa nay tôi mang thức ăn sang nhà cháu. Con đường từ ngoài lộ chính vào tới nhà cháu qua một con đường đất nhỏ có cỏ úa và hai hàng phong

hai bên. Nắng thu mong manh chiếu qua những tán lá nâu vàng, gió thổi rất nhẹ như không thổi. Tôi dừng xe lại và nước mắt trào ra. Con đường này sắp vĩnh viễn mất cháu. Rồi đây chồng con, cha mẹ, vẫn qua lại trên đường này, chỉ có cháu là rẽ sang một con đường khác. Cháu đi một ḿnh. Tôi h́nh dung ra cháu đi tới cuối đường rồi mất hút, cháu có quay đầu nh́n lại nuối tiếc ǵ không? Chắc là có. Chồng đấy, con đấy, làm sao mà không nuối tiếc. Rồi c̣n cha mẹ, anh em, họ hàng, suốt bao năm làm người lúc nào cũng quấn quít nhau. Gia đ́nh anh chị em tôi là một đại gia đ́nh.

Từ lúc cháu sinh ra, lúc nào cô bé ấy cũng có những người thân yêu bên cạnh. Cô có tới 7 anh chị em, cô là Út. Cô có ba người mẹ. Mẹ sanh ra cô và hai chị của mẹ, cô cũng gọi là Mẹ. Gia đ́nh chúng tôi không có ai là Bác, là D́. Tất cả ba chị em đều là Mẹ của cả đàn con ba nhà cộng lại.

Làm sao tôi không đau khi ôm Út vào ḷng và biết là ḿnh đang ôm một đứa con sắp bỏ ḿnh mà đi về một nơi miên viễn, một miền hoang vu như khói như sương nào đó. Nơi mà ḿnh không thể nào đến t́m lại được. Thượng Đế không bán cho ai một cái vé khứ hồi. Út tới đó và Út ở lại, mặc dù nơi đó không phải là lựa chọn của Út. Rồi một ngày rất gần đây, những người thân yêu của Út chỉ biết đứng nh́n theo. Đặt vào tay Út một đóa hoa và nh́n Út quay lưng đi.

Từ khi Út bệnh tôi hay mất ngủ, tôi biết như thế là không tốt, tôi cần khỏe mạnh để giúp Út và cha mẹ Út khi cần tới ḿnh. Tôi dỗ giấc ngủ ḿnh bằng đọc sách. Tôi mang cuốn The Tibetan Book of Living and Dying (Tạng Thư Sống Chết) của Sogyal Rinpoche ra đọc. Tôi đọc  để t́m trong sách những hướng dẫn ḿnh phải giúp đỡ người thân yêu cuối đời như thế nào.

Là người Công Giáo tôi tin sau cái chết linh hồn của ḿnh sẽ đi tới một nơi nào đó tốt đẹp hay xấu hơn ở thế gian này. Tôi cũng tin vào sự quan pḥng của Thiên Chúa với tất cả mọi linh hồn, dù xấu hay tốt. Người sẽ phán xét với ḷng bao dung. Tôi tin cô cháu tốt lành của tôi sẽ được hưởng những điều tốt lành ở nơi chốn thiêng liêng đó. Điều quan trọng là khi đối diện với cái chết cô có sẵn sàng sửa soạn để đón nhận không?

Nếu ḿnh chấp nhận và tự giúp cho hồn ḿnh thanh thản th́ ḿnh sẽ được đón nhận một sự ra đi êm ả. Nếu ḿnh chống lại, tiếc nuối th́ rất tội nghiệp cho phần xác cũng như phần hồn của ḿnh. Chống chỏi với tử thần là một điều không thắng nổi bao giờ.

Người Công Giáo tin rằng: Cái chết là cuối cùng của sự tồn tại cá nhân và sự khởi đầu của vĩnh cửu, khi cơ thể và tâm hồn được tách ra.

Nhưng đối diện với cái chết là chuyện rất khó khăn với người đang đi vào cái chết và những người thân yêu chung quanh.“Thiên cổ gian nan duy nhất tử.”  Gian nan với người chết và cả với người sống.

Trong buổi trưa vắng lặng, tôi ngồi một ḿnh với Út, tôi cầm tay Út nói:

Mẹ nói cũng thấy khó khăn và mẹ biết cũng khó cho con chấp nhận những lời mẹ nói. Nhưng con biết rồi đấy, khi con ra nghĩa trang thăm ông bà, con đôi khi đọc những tấm bia chung quanh, con chắc cũng nh́n thấy nhiều người chết trẻ. Họ chết v́ bất cứ lư do ǵ: Chiến tranh, bệnh tật, tai nạn…Họ chết ở những tuổi khác nhau, nhưng con thấy rơ ràng là có nhiều người rất trẻ, trẻ hơn con hay bằng tuổi con hoặc lớn hơn con vài ba tuổi. Người ta chết ở bất cứ tuổi nào con ạ. Điều này chỉ giữa Thượng Đế và người chết biết với nhau thôi.

“Con biết”, Út vừa chậm nước mắt vừa nói. Tôi cũng nhắc cho Út biết rơ ràng là những đứa con của Út sẽ được cha của chúng và cả đại gia đ́nh ông bà, họ hàng săn sóc thương yêu, nhất là hai người chị c̣n trẻ của Út.

Con nhớ là Chúa không bỏ ai. Cánh cửa này đóng sẽ có cánh cửa khác Chúa mở ra. Hai đứa con nhỏ của con khi lớn lên Chúa sẽ xếp đặt cho chúng gặp những điều tốt lành may mắn để bù lại sự thiếu thốn của người mẹ. Con cứ tin như thế th́ con sẽ có cái tâm an.

Út khóc lặng lẽ, nhưng Út gật đầu.

Hai mẹ con cầm tay nhau cùng đọc lời cầu nguyện, cùng thổn thức.

Điều khó khăn trong lồng ngực tôi đă mang ra chia xẻ được với con. Tôi tin là ít nhất trong khoảng khắc ngắn ngủi này Út thấy ḷng thanh thản hơn một chút.

Tôi ra về, ngực tôi có nhẹ hơn một chút, nhưng ḷng tôi vẫn đau như cắt. Đối diện với sự mất mát quá nghiêm trọng này quả thật không dễ, v́ chẳng làm thế nào mà đặt một cái ǵ đó có thể thay thế vào cái ghế trống của đứa con thân yêu trong gia đ́nh sắp rời bỏ.

Không có Út, tôi gục mặt vào tay lái để mặc nước mắt ḿnh chẩy ra đầm đ́a. Con đường tôi đang đi lá vàng vẫn rơi và gió vẫn thổi nhè nhẹ như là không thổi.

 

Út ơi, chiếc lá nào sẽ là con!

 

Mẹ Tú

tmt

Nov.11/2017

 

Which leaf will you be?

 

My niece, my younger sister’s daughter, has liver cancer. The tumor keeps growing despite having been treated with chemotherapy for the last 7 months. The doctors who treated her gave up on chemo and started giving her pills, hoping to buy her some times.

I started cooking for her now and then since she became sick. With her appetite gone, me and her mother frequently change recipes with the hope she may find some taste in our cooking but she hardly touched anything.

Her father juiced different fruits for her to drink but she barely sipped them.

She is getting pale and thinning rapidly. It’s very sad to look at her but we pretend not to show our emotion, for fear it might affect her psychological well being.

The doctors told us she is fighting for whatever time she has left. We all feel powerless to help her. Other than some hugs and comforting words, not much else we could do. We don’t want to cry in front of her. There isn’t much left to fight for.

Today, I brought lunch for her from my house. Making a turn from the main street, I took the small road leading to her house. This narrow road is covered on both sides with yellow grasses and aspen trees line both sides with their reddish leaves. Weak sun rays cast through the thickness of leaves. The air was still with barely a slight breeze. I stopped my car, tears formed in my eyes. This small road soon will forever lose my niece as a traveler. Other relatives of her will still use this road but my niece will be taking a different road by herself. I imagine my niece walking alone on this road and vanishes into thin air at the distance, turning her head around and looking back as if she is still dearly missing her past. I bet she would miss her loved ones: her husband and her children, and other relatives of her. 

Together, all of us has been a large, close-knit family.

Since birth, my niece was always surrounded with loving relatives. She is the youngest one among 7 siblings together.

My Ut has three mothers: her own mother and the other two are aunts but all are being treated just like her own mother. The children collectively treat three of us like mothers and not aunts.

It pains me whenever I hold my Ut in my arms, thinking about her soon to happen final departure to an unknown place only known to the dead, a place inaccessible to the livings.

God only allows us to purchase a one-way ticket. Once my Ut is admitted to the everlasting heaven, it’s no longer her choice of staying or going. 

Very soon, perhaps days, we will say final good bye to my niece, each of us will put a flower into Ut’s hand, and watch her turns her back to us and walks away.

 

I suffer some bouts of insomnia since my Ut became sick. I know that’s not healthy. I know I need to stay strong in order to give support and help to my Ut and her parents. I started reading a book, “The Tibetan book of Living and Dying” written by Tibetan monk Sogyan Rinponche, with the hope it may have some sleep-inducing effect. This book shows the techniques of how to deal with the issue of dying happening to a relative.

Being a Catholic, I believe in the soul. I believe once it leaves this world it would enter a better(or worse) place outside this physical world. I also believe in a loving God who will judge all souls with love and leniency. I believe my Ut will enjoy her everlasting peace in that spiritual realm. I wonder if my Ut has prepared and be ready herself to accept her destiny?

I feel that if a person calmly accept his fate, he or she would depart peacefully. But if that person tries to hang on and resisting his /her fate, the situation could turn miserable for both the spirit and the corporeal. A person rarely win the fight against Death.

Catholics believe death is the final end of the body and the everlasting beginning of a new life, when the spirit leaves the body.

 

But to face death squarely is a difficult issue for the dying and the relatives. The saying, “Death is the biggest issue facing mankind” rings true for all involved.

During noon, I sit quietly alone with my Ut, holding her hand, saying, “I know it’s difficult for me to say it out loud and it’s just as hard for you to accept what I have to say, but you probably recall the times when you visited grandparents’ resting place, you saw many epitaphs and headstones around. These people died of various causes: war, diseases, accidents...and they died at different ages. Some of these were younger than you, some were the same age as you, or older than you. These people passed away at different ages. Death is a personal issue between God and the dying”

“I know”, my Ut answers, wiping away her tears.

I told my Ut your husband and the relatives would take good care of her children, especially the two older sisters of her.

“God leaves no one behind, He closes one door and opens another door.. When your two children grow up, God would compensate them with other favors to exchange for the loss of their mother. If you believe in God, you will have peace”

My Ut weeps silently, nodding her head.

 

I leave her house, feeling somewhat relieved for having told her what I needed to say, but the pain, feeling like a freshly cut wound, still persists. This is a staggering loss too difficult to deal with. The passing of a dear, close relative leaves behind an emptiness, like an empty chair remains where the person has left the family.

Alone in the car, without my Ut around, I put my face against the steering wheels, tears rolling down, wetting my eyes and cheeks. 

Outside, yellow leaves are slowly falling on the lonely road,  touched by light breeze that is barely felt.

Which falling leaf will you be, my Ut?

TMT

Nov.11/2017