Khởi Đầu

 

Bắt đầu bằng một tia nắng.

     Chỉ một tia mảng màu mỡ gà chiếu xiên vào bờ đá qua lỗ thủng trên trần. Nh́n qua cái kính, vẫn thấy tia nắng nhỏ. Vẫn nhàn nhạt thế, có điều mờ hơn. Chúng tôi luôn đeo kính. Loại mắt kính dày, không phân độ, đồng đều như nhau. Chúng tôi sống trong hang đá. Ngày treo ḿnh ngủ, đêm th́ bay ra ngoài để ăn bóng tối. Kính luôn trên mắt kể cả khi mặt trời mất sáng. Lúc mây đen bị tẽ rách bởi một vệt sáng, dấu hiệu của ngày th́ tất cả phải về nhà. Chúng tôi lại ngủ hoặc đi lại quanh hang đá. Màu của nắng đă mê hoặc nhiều đồng loại. Đấy là khi họ ra ngoài vào ban ngày, tự bỏ chiếc kính. Tất cả đều thối rữa dưới màn nắng độc tố. Trong này luôn ẩm ướt, sự tiếp tế của nước qua các hốc các rănh sau mưa, hoặc nhỏ tí tách trên thạch nhũ. Người ta vẫn cảnh giới con em ḿnh rằng phải đeo kính. Kính, luôn phải thường trực trên mắt như cách tự bảo vệ ḿnh. Thật ngứa ngáy với loại kính bằng vải. Thứ vải mềm, mỏng được cuộn từng lớp. Chúng quấn quanh, bó chặt và nếu mắt có ngứa ngáy cũng không được găi. Thói quen được h́nh thành từ tiếng khóc chào đời. Đấng sinh thành cuốn kính cho con ḿnh. Việc thay kính, phải được người thân làm. Cũng từ lâu, chúng tôi đă nh́n thế giới từ dải choàng mắt. Tất cả chẳng thui đen. Chỉ một màu nhập nhoạng, lừng lựng dễ chịu cho mắt. Tia nắng đâm qua khe nứt trần, in lên tảng đá. Đấy chỉ là nắng cuối ngày. Len lén vén một bên kính, nh́n nửa mắt tôi thấy một màu mỡ màng. Thứ ánh sáng đằm thắm, oai oải, tươi khiết như giọt trinh nữ. Hào hứng báo rằng ánh nắng ngày mới thật tuyệt vời. Tôi bị quát vào mặt và được can ngăn về sự mạo hiểm quá đà. Kính sẽ che chở chúng tôi. Ai cũng như ai, phải né ban ngày và sinh sản trong những buổi tàn minh. Chúng tôi âm thầm như vùng trầm tích xói ṃn chậm. Này nắng, ngươi ở đó hả. Bốn bề, chỉ là đá tảng. Tất cả đều treo ḿnh. Họ cùng ngủ, cùng trằn trọc mà nh́n qua lằn kính quấn dày. Không thiếu những người tự ra ngoài vẫn an toàn với chiếc kính. Đường bay của họ ngắn, dè dặt hơn. Màu lưu chuyển trong mắt vẫn lờ đờ sau màng kính vải. Một ông già đă chết trong lúc ngủ treo. Ông già chết do tuổi già, và v́ mất ngủ. Treo một chỗ hàng tuần, và luôn lẩm bẩm. Thế rồi, một cơn đột quỵ đă cắt phăng mạch tim, ông già rụng xuống đất như trái sung. Tôi tính tháo kính ông già để vuốt mắt, nếu ông chết với đôi mắt trợn ngược. Tay tôi bị quất bởi một tấm khăn màu lựng đỏ. Các ngón tay tôi bị bẻ cong gần như găy đôi. Người ta vùi ông già xuống đất. Ông về đất với lớp kính vải được thắt thút. Bên kia, các đồng bào đợi đón hồn ông, cũng với tấm kính vải truyền đời. Trong này, chúng tôi đi lại cùng nhau thật thoải mái. Đấy vẫn là các lối ngơ, có thể là rộng răi nhưng vẫn cụt thui trong một hang đá. Nhiều lần, có sự va quyệt khi bay. Hai cái đầu va cốp vào nhau, ngă ra hai phía. Đêm sẽ xuống mau, và tất cả sẽ ra ngoài. Không hề có nắng ấm. Chỉ có sương đêm lạnh buốt luôn chờ chúng tôi. Một khắc trôi qua, tôi nhẩm tính. Nắng sắp buông dày rồi. Không phải nắng mỏng cuối chiều, đấy là ánh sáng thật sự, nơi tái sinh thế giới lạnh. Giờ ngủ đến rồi. Đồng loại cảnh báo tôi hăy đeo chặt kính. Có ǵ nào, tôi đă bay và gơ đầu vào tảng đá chắn cửa. Cơn choáng váng, làm loăng đi giọng gằn nhắc phía sau. Tôi tháo kính, xé nát và ném đi. Vải kính bay lả tả như cơn mưa tống tiễn mùa tang. Mắt tôi mở nhíu, từng chút. Ánh sáng ngập ngụa trời đất. Mắt tôi mở, rồi chớp, rồi ti hí nh́n. Tôi ôm mặt một lúc rồi mở toang hai nhăn cầu để hứng tất cả vào mắt. Không c̣n là tia khảnh như sợi tơ. Bóng lớn mặt trời chiễm chệ. Nắng sáng ngùn ngụt. Một cuộc văn sinh và làm tan chảy mọi bia đá trong hang. Tôi đi thẳng. Một cơn bỏng rát truyền khắp thân và phủ lên tôi như ḍng lũ. Đôi mắt tôi cháy rừng rực như than lửa. Mắt tôi vẫn mở toang như bức tượng bị đập để lộ lối đi. Tôi ngẩng đầu, giương hai tay và vươn cao ḿnh. Lửa đốt mắt phừng phừng, x̣e rộng như đuôi khổng tước. Lửa hút cạn đáy. Những vụn đen nguội lửa rụng lấm tấm dưới mặt đất. Nắng to, quét vàng lên băi xương vụn. Từng mảnh, được đánh bóng và phản chiếu nắng mặt trời. 

     Một buổi mới.