Mây Mù

 

Tôi thường dậy sớm và pha cho ḿnh một ấm trà. Quanh năm tôi chỉ uống loại trà sen đóng gói. Thứ trà này chẳng ngon lành ǵ và tôi uống nó cốt chỉ để tỉnh táo hơn. Thỉnh thoảng, tôi mua thêm chút hoa nhài hoặc hoa cúc thả vào ấm trà để thay đổi hương vị.  

     Trà trong ấm đă hết và tôi pha thêm ấm mới. Tôi hớp một ngụm trà rồi nh́n lên chiếc đồng hồ treo tường. Loại đồng hồ điện tử, chạy số nên khi chạy không phát ra tiếng. Tôi không cài chế độ báo thức v́ hệ đồng hồ này chuông báo rất lớn. 

   “Mới năm giờ, hẵng c̣n sớm.”

     Tôi uống chút nước trà c̣n vương lại dưới đáy cốc rồi với lấy chiếc điều khiển. Kênh Star Movie đang chiếu một bộ phim h́nh sự.

     Anh trai tôi tuổi Sửu. Theo như những ǵ ghi trong lá số tử vi th́ anh trai tôi là người siêng năng và ít khi gặp thuận lợi trong công việc. Kí ức về người anh thuở thơ ấu không quá ấn tượng để lưu giữ như chưng cất một loại rượu quư. Anh trai tôi tuổi sửu, có thể lực rất tốt và hai nắm đấm kia th́ đă không ít lần cứu nguy cho tôi – Đó là những ǵ về anh trai mà tôi c̣n nhớ.

   “Nơi đây không dành cho anh.” – Anh trai tôi nói và xách balô rời khỏi nhà. Không có một bữa tiệc hay một lời từ biệt ướt át nào trong ngày hôm đó. Những cái vỗ vai, bắt tay hay sướt mướt hơn là một ṿng ôm thật chặt đều không xảy ra. Đến cái nh́n dai dẳng bám theo cho tới khi mọi thứ về anh trai chỉ c̣n lại những dấu chân cũng không có. Ngày hôm đó anh ấy mở cửa bước ra c̣n tôi th́ đi ra để đóng cửa.

     Anh tôi không nói ḿnh sẽ đi đâu và tôi cũng không hỏi. Đă nhiều năm trôi qua, tôi không nhận được một lá thư hay tin tức nào của anh ấy. Tôi cũng không có ư định t́m kiếm. Nhà tôi ở đây, ở con phố mang tên K này.

 *

Tôi mở một quán giải khát. Cũng ở phố K. Quán của tôi có cả café, trà và đồ ăn nhanh nên luôn đông khách. Quán giải khát chỉ có một tầng, công việc được giao cho những người giúp việc nên tôi khá rảnh rỗi. Diện tích gian pḥng không lớn, cũng không được xây thành những buồng nhỏ nên tôi có thể nghe lỏm được vô khối chuyện. Để tiếp cận các câu chuyện được nhiều hơn tôi có thể vờ đi qua hoặc viện lư do cần phải xem xét vài chỗ để có dịp sẽ tân trang lại. Nếu chắp nối các mẩu chuyện, dụng công thêm trí tưởng tượng th́ tôi sẽ có được một cái cốt để viết ra vài truyện ngắn. Tôi nghĩ thế, rồi bỏ đấy.

     Những người khách tới uống nước và họ chỉ tán ngẫu một vài câu. Họ không lắm lời và hiếm khi cười rú lên hay làm một điệu bộ ḱ quặc nhằm tạo tiếng cười. Mỗi bàn, một hai người. Nhiều hơn th́ ba, bốn. Uống, nói chuyện khẽ, mở điện thoại nhắn tin. Người gọi thêm nước, người xin thanh toán tiền. Mọi quán xá nơi đây đều thế, không bao giờ xôn xao tới mức gây ồn quá đà. Các vị khách tới quán gọi đồ uống, nói dăm ba lời rồi đứng lên trả tiền. Cũng có những đôi t́nh nhân t́m đến đây. Không khó để bắt gặp những thân h́nh quấn chặt với nhau trên băng ghế nhưng dù những chuyện như vậy hay ghê gớm hơn xảy ra th́ cũng chẳng ai than phiền ǵ. Tôi sẽ ở đó, lướt qua rồi mặc xác họ.

     Cánh cửa mở ra, có hai vị khách bước vào. Sau khi t́m được chỗ ngồi họ bắt đầu gọi nước uống. 

 *

Vào những năm…Ồ, tôi chẳng nhớ nổi nữa. Đại loại là cũng lâu rồi, tôi từng làm bảo vệ cho một trường đại học ở thành phố. Tôi làm ca sáng và tối. Hệ trường đại học có phân bố nhiều chuyên ngành. Cũng như hầu hết các trường đại học, trường này cũng có kư túc xá. Ca sáng tôi trực ngoài cổng, tới tối th́ được phân đi kiểm tra khóa cửa các pḥng học. Tôi không thân với ai trong đội bảo vệ và họ cũng không quá tọc mạch. Bảo vệ ở cổng th́ xem xét giờ giấc để khóa cổng, c̣n bảo vệ ở băi trông xe th́ ghi vé và ít lâu lại đi kiểm tra những hàng xe. Không có ấn tượng ǵ trong quăng thời gian làm việc ở trường. Chuyện thường ngày giữa tôi và những người bảo vệ chỉ dừng ở những câu chào hỏi thông thường.

     Trường học rất ít khi tổ chức những hoạt động ngoài trời và tôi thấy rằng thứ phong trào đó rất mau lắng xuống. Các giáo viên không quan trọng ǵ ở những buổi ngoại khóa thế này c̣n những sinh viên, bất kể năm thứ mấy th́ chỉ tham gia khi có người nhắc chuyện điểm danh. Một vài nữ sinh đă cười với tôi, và tôi cũng mỉm cười như một lời đáp lễ. Tất cả luôn dừng lại ở những cái nh́n. Vào những ca tối tôi thường đi quanh sân trường. Các cột đèn ở sân trường rất sáng nên tôi không cần mở đèn pin. Tôi có thấy vài đôi trai gái. Ai quen mặt tôi th́ chào hỏi. Tôi gật đầu hoặc đáp lại bằng một câu chào tương tự như vậy.

     Cửa sổ kư túc xá sinh viên không lắp kính. Vào mùa đông hay khi trời chuyển mưa cánh cửa sổ thường được khép lại c̣n th́ luôn được mở. Ô cửa được che chắn với bên ngoài bằng những thanh sắt dài được xếp xen kẽ. Mỗi khi nh́n lên cửa sổ tôi lại thấy những chiếc bóng nhợt nhạt. Mỗi cái bóng lướt qua cửa sổ rất mau, nhiều khi khững lại và ở yên một chỗ. Tất cả như nḥa mực trong ánh sáng chấp chới của đèn hành lang. Khóa mới. Thêm một khóa mới. Các ô cửa sổ vẫn chiếu ra những chiếc bóng dài, lê bước chậm. Vẫn luôn có các cuộc nhậu ồn ào trong pḥng hoặc sân thượng kư túc, và đấy, tiếng cười hô nâng chén, hát loạn xà ngầu thường đại náo cảnh đêm để rồi tàn tiệc ai cũng thờ ơ trong cái bóng mất ngủ. Họ vật vờ, tiu nghỉu như bản hành ca không tiếng người.

  *

Tôi dành riêng ngày Chủ Nhật để dọn dẹp nhà cửa. Tôi dậy từ sáng sớm. Vệ sinh thân thể xong xuôi, tôi pha một ấm trà. Tầm bảy giờ sáng tôi mới bắt đầu dọn dẹp. Theo như lịch trong ngày th́ sau khi lau dọn nhà cửa tôi sẽ đi chợ, tới chiều th́ sẽ tạt qua các cửa hàng để mua thêm máy xay café. Máy xay ở quán đă bắt đầu hỏng hóc. Lâu quá rồi, tôi mới lại lau dọn ngôi nhà. Những cỗ bàn ghế, chăn màn đă cũ và bắt đầu ngả bạc. Chiếc tivi Sony dù vẫn chạy tốt nhưng trên màn h́nh đă xuất hiện những vết xước và vài núm bật ở điều khiển đă tụt hẳn vào bên trong. Tôi vào buồng tắm, bật máy giặt và thả vào những bộ quần áo bẩn. Pḥng trong và ngoài tôi đă lau dọn sạch sẽ và giờ chỉ c̣n tầng trên. Đă rất lâu tôi không lên tầng trên cùng. Trên đó là một pḥng bỏ trống và được dùng làm nhà kho. Pḥng có một cánh cửa dẫn ra lan can. Cánh cửa cũ mèm, đôi chỗ c̣n tróc thành những mảng lớn. Tôi kéo chốt rồi đẩy cánh cửa.  

     Mùi ẩm mốc và bụi bặm của căn pḥng khiến tôi khó thở. Tôi ho vài tiếng. Trong pḥng, bàn ghế ngổn ngang. Tường loang lổ. Cái máy khâu đen nhẻm bởi bụi, và mờ đi bởi hàng khối tơ nhện trùm lên. Có một ḥm gỗ đặt phía trong. Đây là pḥng của cha. Tôi với anh trai hay chạy lên đây chơi. Đó là lúc c̣n nhỏ và cũng là thời gian đầu khi chuyển tới thành phố này. Tôi và anh trai thường chơi cá ngựa, cờ tướng. Tôi đứng một lúc lâu ở tầng trên. “Bao lâu nhỉ, một…hai…ba…” – Tôi không nhẩm ra ngày tầng pḥng này vẫn c̣n sáng sủa bởi tiếng người và những ngọn đèn tuưp. Tôi đứng lặng một chỗ, đầu tôi vẫn mù mờ bởi những h́nh ảnh lấp ló nửa chừng. Sau đấy tôi lục được một cuốn album. Bụi đóng thành nhiều tầng dày. Tôi không mở album. Tôi ra khỏi pḥng.

     Anh trai tôi đă đi rồi, anh ấy tuổi trâu và nhiều lần giải vây cho tôi bằng những vết sẹo. Chỉ nhiêu đó là đủ tôi biết rằng ḿnh cũng có anh trai và từng có thời gian sống bên anh trai.

     Tôi đóng cửa pḥng và đi xuống lầu. Công việc của máy giặt kết thúc bằng tiếng rè rè chầm chậm. Đồng hồ điện tử ghi  09 : 15 : 35

     Mặc thêm một chiếc áo mỏng và cái quần dài, tôi lấy một số tiền vừa đủ rồi ra ngoài. Đă tới lúc phải đi chợ để chuẩn bị cho bữa trưa.

  *

Phố K. rất ít khi xảy ra những xung đột hay tranh chấp ǵ quá lớn, mang tầm trọng án. Mỗi ngày, tôi vẫn nghe thấy những vụ mất trộm, hỏa hoạn, cướp giật, tai nạn xe cộ…Những tin tức hay thậm chí là việc tận mắt nh́n suy cùng cũng chỉ là những chuyện bên ngoài. Tôi nghe, nh́n rồi quên. Công việc của tôi là quản lư cửa hàng chứ không phải cán bộ trong đội pḥng chống tệ nạn.

     Quán của tôi nằm gần với trung tâm thành phố. Bên cạnh có những quán ăn và cửa hàng khác nhưng đó không phải là điều tôi muốn dông dài. Đi thêm khá xa nữa, qua con đường đất sẽ ra khỏi thành phố. Không có một miền quê nào ngoài đó mà chỉ có một đại lộ dẫn tới những thành phố khác. Nhiều người ở thành phố tôi đă di cư sang đó, họ ở đó và không bao giờ trở về. Tôi chưa một lần rời khỏi phố K. Những phố bên cạnh hoặc xa hơn là ở vùng này, vùng kia, thành phố này, thành phố nọ tôi chỉ biết trên các trang tin tức. Và tôi biết những dăy phố kế bên ồn ào hơn, nhiều hộ dân cư và dán nhiều giấy cảnh giới. Các thành phố lớn, cách đây nhiều chuyến tàu luôn có những mối đe dọa. Trộm cắp vặt, tai nạn xe, giang hồ thanh toán, xe ôm giết khách, một hai vụ cướp vàng chặt tay, cháy nổ, tham nhũng…Ôi, nếu đọc thêm chắc tôi thành Wiki mất. Bởi những lí do thế, nhiều người ở phố K. hiển nhiên có cả tôi luôn ngại đi xa. Nhiều đe dọa quá. Nh́n ngang ngó dọc rất có thể sẽ trúng một nhát dao. Thậm chí rằng ngay cả khi lái xe, ăn tối hay ngồi trong nhà vệ sinh th́ cũng nơm nớp rằng bất kỳ lúc nào cũng có một ṇng súng chĩa về phía ḿnh. Nhiều năm trước trên báo đăng tin một quan chức bị bắn chết bởi viên đạn lạc từ một cảnh sát cơ động khi họ giải vây ông ta khỏi bọn bắt cóc. C̣n nhiều năm nay, mạng xă hội rầm rộ tuyên cáo về những cuộc đột tử bầm dập nơi công quyền.

   “Cam vắt!”

     Một người khách nói và tôi khẽ gật đầu, chuẩn bị các nguyên liệu để ít phút sau sẽ mang ra.

     Quán giải khát đặt hướng ra đường. Có một lớp cửa kính chắn với bên ngoài. Ngồi ở trong quầy, nh́n ra ngoài tôi có thể thấy mọi chuyển động của xe cộ, con người hay những chiếc lá rơi. Đó chỉ là một sự mô phỏng khác của lớp kính ngăn cách. Rơ ràng là tôi thấy họ, thảng hoặc lúc nào đó lặng im v́ một thân h́nh quen thuộc, v́ một cái kẹo bông, tiếng rao tào phớ hoặc tiếng huưt sáo vụng về. Nhưng mọi thứ c̣n mờ nhạt quá và tôi chỉ thấy vậy thôi. Trí nhớ tôi không được tốt, tôi cũng rất ngại khi phải dừng công việc của và chui t́m quá khứ. Và v́ thế tôi vẫn phải ngỡ ngàng khi nh́n thấy những vật quen.

   “Ở đây có thuốc lá không?” – Một vị khách hỏi.

   “Quán của tôi chỉ có nước giải khát, café và đồ ăn nhanh.”

   “Quán này mở lâu chưa.”

   “Cũng lâu rồi, ông gọi thêm ǵ không.”

   “Này anh” – Người khách ṿ đầu - “Con trai tôi bỏ nhà đi đă nửa tháng nay. Ngày nào tôi cũng để phần cơm cho nó…”

     Tôi gật gù.

   “Canh rau rút, thịt kho tàu với hai quả trứng ốp, một đĩa đậu rán cùng nước mắm. À, tôi vẫn nấu sẵn một nồi cà ri gà.”

     Tôi hỏi ông ta cần thêm ǵ không. Người đàn ông kia lại ṿ đầu.

   “Theo anh th́ nó có thể đi đâu? Nó bướng bỉnh thật đấy nhưng vẫn chỉ là một đứa trẻ…”

   “Ông cần dùng thêm th́ cứ gọi.” – Tôi về quầy.

   “Này anh…” – Câu nói chỉ vang tới đó th́ dừng lại. Tôi cách ly ḿnh khỏi sự rỗi hơi của người khách bằng cách mở cuốn sổ thu chi và nhẩm xem hôm nay bán được bao nhiêu hàng.

     Người khách đánh mắt quanh quán rồi đưa điếu thuốc đang kẹp ở ngón tay lên miệng, rít một hơi sâu. Điếu thuốc đă chạm tới ống lọc, ông ta không uống thêm hơi thuốc nào nữa. Vị khách đứng lên thanh toán và kết thúc sự có mặt ḿnh ở đây bằng cái ṿ đầu.

   “Nào, dọn dẹp bàn rồi mang cốc đi rửa đi.” – Tôi nói với bồi bàn. Cô ta gật đầu và bắt đầu công việc của ḿnh.

  *

Cha tôi đă chết khỏi cuộc đời ḿnh, cũng chết khỏi thế gian. Không c̣n ai hỏi về ông, chỉ riêng tôi là c̣n nhớ, ít nhất là khi nh́n thấy những món đồ có dấu vân tay của ông. Rơ hơn th́ là bức ảnh trong khung kính nơi bàn thờ. Không có thêm một tấm ảnh màu hay ảnh phục chế nào. Ảnh chụp từ hệ máy ảnh đen trắng, qua nhiều năm các lớp màu trên đó ră dần ra và biến thành những khoảng trắng. Vài khối h́nh trên gương mặt cha đă rụng xuống. Cặp mắt đôn hậu ngày trước cũng mờ đục vào cái màu trắng đó. 

     Tôi thắp cho cha một nén hương. Những sợi khói tỏa ra và che phủ đi một phần trên gương mặt cha. Sau đó tôi rút một chân nhang ra khỏi bát. Bao thuốc lá được mở ra và tôi lấy một điếu thuốc, châm lửa. Tôi cắm điếu thuốc vào que nhang rồi đặt vào bát hương. Tôi chắp tay, khấn vài cái rồi trở ra.

     Cha đi rồi, anh trai cũng đi luôn, trong nhà thế là c̣n ḿnh tôi.

     Tôi không muốn gợi nhớ về cha nữa. Người đàn ông trên bàn thờ, ông ấy qua đời khi tôi và anh trai đă trưởng thành. Ông ấy là cha tôi và rất thương tôi – Chỉ nhiêu đó thôi là quá đủ cho kư ức về người cha.

  *

Năm, đấy là thống kê nối dài bản danh sách những người bỏ phố K. Hai thanh niên dứt áo ra đi tới nay vẫn chưa về, một trong số ba người kia đă chết trong một cuộc tranh chấp ở phố bên cạnh. Người nhà đă đưa xác họ về đây và chôn cất ở nghĩa trang K. Hai người c̣n lại tôi loáng thoáng biết được đă tiếp tục sống và năng nổ tới mức gây loạn đến chính quyền.

   “Thật chẳng hiểu nổi.” – Một người khách đang nói về những người bỏ đi nói. “Có quái ǵ ở cái phố này.”

     Người đàn ông đang nói. Tóc bạc, mặt gẫy, mũi hơi nhọn và hếch lên. Áo quần ông ta luộm thuộm. Ngồi một ḿnh, và trầm tư, giận dữ cũng một ḿnh.

    “Một nơi quái gở.” – Ông ta nói và đánh mắt nh́n hết người này đến người kia. Vài cặp mắt liếc nh́n rồi ngừng lại. Chẳng có thêm một lời phàn nàn nào về sự gây rối này. Có khách gọi thêm café.

     Người đàn ông kia đấm mạnh xuống bàn. Quả đấm mạnh khiến mặt bàn lắc lư, cốc nước trên bàn nghiêng nghiêng hồi lâu rồi lại đứng yên. “Cứ im lặng măi thế sao?” Người đàn ông, hồ như đă dùng hết sức lực cho câu nói đó. Tiếng vang rất lớn. Tôi đứng ở quầy vẫn tháy ù tai. Vài người khách nh́n ra, tôi cũng nh́n ra. Mấy tiếng x́ xào, chỉ trỏ rồi im lặng.

   “Sao ông nói to quá vậy.” – Cô bồi bàn nói rồi ngoảnh đi.

   “Các người có nghe thấy tiếng súng nổ không? Người chết kia ḱa, nhân dân đấy, đồng loại chúng mày đấy, thấy không?” – Người đàn ông nói.

     Không có thêm tiếng động nào.

   “Có ai đă đi qua khu phố...chưa? Có một khu ổ chuột ổ đó. Tôi đă từng thấy họ lục thùng rác và mừng quưnh khi thấy một suất cơm thừa. Biết hôm qua không, nhóm dân pḥng đẩy ngă cụ già bán bún rong và làm chết người.”

     Tôi sắp xếp lại các hộp café và nước hoa quả. Một vị khách gọi thêm đồ uống.

   “Này! Tôi đang nói đấy!” – Người đàn ông gào lên và bắt đầu ho.

     Cô bồi bàn tới gần ông ta, bảo “Ông dùng thêm ǵ không?” Người đàn ông nh́n quanh quán, mọi cặp mắt đă bỏ rơi ông ta. Dường như ông ta muốn hét thật lớn một tiếng nữa nhưng giọng ông ta bắt đầu khàn. Người đàn ông ho vài tiếng. Các cơn ho nghẽn lại tạo thành những tiếng khù khụ của người bị sặc thuốc lào.

     Người đàn ông thanh toán tiền và đi khỏi quán. Tôi nh́n ra và thấy người đàn ông mang theo một chiếc balô rất lớn. Ra đến cửa, người đàn ông chợt hét to. Người trong lẫn ngoài quán xôn xao một lúc rồi thôi. Chẳng có lư do để lắm lời khi ông ta đă đi và không ấn tượng đối với một tiếng hét không phải của ngôi sao.

  *

Trà đă pha xong và chỉ đợi rót ra chén là uống được. Hôm nay tôi dậy sớm hơn mọi ngày. Đồng hồ điện tử treo trên tường đă hết pin từ bao giờ nên tôi không biết chính xác về giờ giấc. Chiếc di động của tôi đang sạc điện và nó cũng không giúp ích ǵ cho tôi nhưng qua ô kính mờ bụi, tôi thấy thấp thoáng mảnh trăng liềm. C̣n trăng, trời chưa sáng được. Tôi với lấy chiếc điều khiển và mở tivi. Truyền h́nh cáp đang chiếu một bộ phim kinh dị. Thứ phim ảnh này không hề phù hợp với tôi và sau vài lần chuyển kênh vẫn chưa thấy một chương tŕnh bất đắc dĩ có thể xem được, tôi tắt vô tuyến.

    Vừa năy khi c̣n đang say giấc, bỗng tôi có một cơn giật ḿnh. Rơ ràng không phải ác mộng v́ ngay cả tới lúc này tôi vẫn không nhớ ḿnh mơ ǵ. Điều tôi c̣n rơ nhất là cơn giật ḿnh đó đă khiến cơ thể tôi run lên và bật khỏi chỗ nằm. Thân thể tôi bải hoải, hai bàn tay tê rần. Sức lực tôi kiệt quệ trong một chốc rồi hồi phục từ từ. Tôi rót trà và bắt đầu uống. Vẫn loại trà sen đóng gói thường ngày, những bông hoa cúc tôi bỏ thêm không khiến vị trà khác đi mà vẫn bàng bạc trong thứ hương vị quen thuộc. Vài hôm trước trên đài phát thanh có đưa tin về việc mất tích của một số người ở phố K. Họ nói đây không phải là một vụ bắt cóc, cũng khó để nói là một chuyến du lịch dài hạn v́ đă có người vắng mặt mấy năm trời. Hầu hết họ đều chuyển đến nơi khác, phố, huyện hoặc một tỉnh lỵ xa xôi. Cũng thể họ bay đến nước khác rồi sống luôn ở đấy. Có lạ ǵ nào? Nhưng tôi vẫn không hiểu lư do ǵ họ lại ruồng bỏ con phố này? Phố này cũng dài đấy chứ và c̣n an ninh…Những người đó thường lẳng lặng bỏ đi, hoặc như anh trai tôi ngày nào, chỉ nói một câu từ biệt rồi mở cửa và ra đi. Họ không mang theo vợ con hay bạn bè, sự ra đi của họ là đơn phương, và cô độc.

     Tôi chuyển tới ngôi nhà này từ khi c̣n nhỏ. Những gương mặt ở dăy phố này tôi đều biết và rất quen thuộc. Tôi và họ gặp nhau. Nếu thân thiện th́ hỏi chuyện c̣n th́ sẽ giơ cao tay, cười và từ giă nhau bằng những cái vẫy tay. Tôi có một số ít bạn bè ấu thơ. Tôi không c̣n nhớ nhiều v́ khi chúng tôi lớn th́ không ai biết về nhau nữa. Mỗi người mỗi công việc và mỗi một cuộc sống. Càng lớn, con người càng lẻ đi và chỉ biết bầu bạn với sinh thực khí nhưng ngay cả anh chàng khó bảo đó rồi cũng sẽ già nua và ẻo xèo như miếng giẻ hỏng.

  *

Tôi nh́n đồng hồ treo tường. Mọi con số đều đă dừng lại. Trà đă hết, ấm nguội lạnh. “Trời hẵng c̣n tối mà ḿnh th́ lại tỉnh táo quá.” – Tôi ngồi dậy và bước lên lầu. Cánh cửa rỉ sét của gian nhà kho đă ở trước mặt. Tôi mở chốt, kéo cánh cửa ra. Gian pḥng vẩn lên mùi bụi bặm và ẩm mốc. Tôi ấn công tắc điện rồi bước vào pḥng. Loại bóng đèn này công suất thấp và lâu rồi chưa được thay, thỉnh thoảng nó lại nhấp nháy như triệu trứng của cháy dây tóc. Căn pḥng này rộng hơn dưới nhà nên để được rất nhiều đồ đạc. Những cỗ bàn ghế hỏng chân hoặc đă cũ đều được chuyển lên đây. Có vài món đồ mà từ lâu tôi đă quên bẵng. Chiếc làn nan h́nh con vịt góc kia rất quen. Cả cái đèn ông sao rách nát, bộ đồ hàng nấu ăn, mặt nạ con hổ…Quen lắm. Nhưng quen thế nào? Chịu thôi. Trước mắt tôi, giờ chỉ là những đồ vật cũ phủ bụi.

     Nh́n quanh gian pḥng hồi lâu, tôi chợt dừng lại ở một chồng sách. Cũng chẳng thể gọi đó là một chồng sách v́ ở đó c̣n có các cuốn sổ, tập tài liệu, sách giáo khoa và cả những tấm áp-phích quảng cáo. Cuốn album, tôi thấy nó. Trên album có thêm một lớp bụi mỏng. Trong này là ảnh của tôi, cha và anh hai.

     Tôi lau bụi rồi mở. Trang đầu để trống. Tôi mở những trang tiếp theo. Phần lớn là h́nh chụp của cha và đều là ảnh đen trắng. Rất khó để nh́n rơ v́ ảnh được chụp từ lâu. Khuôn mặt những người trong ảnh đều mờ nhạt. Một số bức nửa thân người c̣n vỡ vào màu trắng của phông nền. Các ảnh cưới cũng mờ nhạt như vậy. Một tấm tôi chỉ thấy bàn tay cầm hoa, một bức khác th́ tôi nh́n thấy một đoàn người không đầu. Tôi nh́n vào tấm ảnh và cố nhớ lại nhưng những h́nh ảnh vẫn lẩn khuất như tṛ ú tim. Gương mặt cha đang rời khỏi tôi và không cách nào giữ lại được. Tôi tiếp tục lật các trang khác của cuốn album và dừng lại ở một tấm ảnh. Một cái ảnh màu 10x15 chụp cả người. Trong h́nh là hai đứa trẻ con đứng cạnh nhau. “Đây là…” Không thể lẫn đi đâu được, đó là h́nh của tôi và anh trai chụp lúc nhỏ. Mắt chăm chú nh́n bức ảnh, tôi đứng bất động hồi lâu. Hai đứa nhóc cao bằng nhau và tuổi không chênh nhau nhiều. Một đứa mặc áo xanh, đang cười và một đứa mặc áo đỏ đang cắn móng tay. Tôi gỡ tấm ảnh khỏi album và cầm trên tay. Tôi cứ đứng thế nh́n bức ảnh. “Tôi đứng bên trái hay bên phải. Tôi đang cười hay đang cắn móng tay?” Bức ảnh này, hai đứa nhóc trong bức ảnh, chúng là ai? Có thật đây là h́nh chụp tôi và anh trai hay của một cặp anh em nào đó mà giờ tôi đă quên mất. Tôi lật những trang sau của cuốn album. Không có thêm một bức ảnh màu nào. Tất cả đều là ảnh đen trắng, nhiều bức các h́nh ảnh ch́m nghỉm trong màu trắng. Mở lại cuốn album. Chẳng có thêm h́nh màu hay h́nh trẻ con nào. Bức trên tay tôi là bức độc nhất trong album. Giơ tấm h́nh lên, tôi nh́n thật lâu. Tôi vỗ trán. Hai thân h́nh bé nhỏ đó tôi đă ghi nhớ cả rồi, nhưng ai thế? Ngón tay tôi run run, cuốn album tuột khỏi tay. Tấm ảnh cũng tuột khỏi tay.

   “Là ai…”-Vừa lẩm bẩm tôi vừa bước đi. Được vài bước th́ tôi trượt chân, ngă xuống. Trán tôi đập mạnh xuống sàn nhà. Cơn choáng váng khiến đầu óc tôi rối tung lên. Hệt như đi ṿng tṛn quá lâu, tôi thấy váng vất, buồn nôn, thấy gian pḥng quay vù đường cánh quạt.