Viết
Giấy kẻ ngang, tôi viết hỏng một ḍng. Dạo gần đây không chữ nào trên giấy. Tôi hành nghề viết lách. Công việc là chuyện của công việc, viết là việc của tôi. Những con chữ nhảy nhót trong đầu tôi, nhiều khi cố t́nh ḷ c̣ chậm để dụ tôi đuổi bắt, nay những cuộc bắt dơi trong hang đá, kia các trận thư hùng trên lưng rắn, trong mơ chữ hóa ṿi bạch tuộc cuốn chân tôi vào chuyến khảo cổ mười tầng đất, đây đó cái lăn ḿnh thành trái bóng để rồi bập bềnh vô định ngoài biển lớn, bị bắn lên cao bởi ống thở cá voi và vật lộn trong những hàng rào vây cá mập, chẳng thiếu lần tôi rồ dại đ̣i bắt chữ khi đang đạp xe đường dài, thế là một chấn thương khiến tôi cà nhắc nửa tháng lịch…Một chữ cái, sắp thêm một chữ cái. Giờ hành chính, tôi mệt nhoài trong văn bản và thấy hứng khởi nếu chữ gọi tôi vào bàn giấy. Tôi viết trong đầu, viết ở mọi nơi, hễ một mảnh sáng lóe qua là tôi vồ đến như sói đói. Điếu thuốc sau khi bắt lửa, tôi kẹp giữa hai ngón tay. Vị café, một điếu thuốc ngon, khói thuốc vẩn vơ họa tiết một nét móc. Mắt tôi không rời con dấu đang vỡ nhỏ, nhạt đi cho sự biến mất. Dấu móc vào bảng chữ cái từ a-z, chắp vá thành những ḍng dài kéo măi kéo măi trong óc tôi. Giờ phút ghi chép là đây, tôi đảo thân vào làn khói đă chết trắng. Một viên ngói bền, cái đinh đủ chắc và chịu lực để có thể gánh được chân dung Thần Tượng. Cái bỏng ngón tay kéo tôi khỏi ḍng chữ. Điếu thuốc đă cạn ruột. Tàn thuốc đổ dồn, nối thành đường cầu vồng trắng. Lớp tàn thuốc này yếu, khó chịu lực như cây đinh trong làn khói nên chỉ một cái rung tay là tất cả rụng rời. Tôi phí mất một điếu thuốc. Mùi café vẫn c̣n, thứ hương bị bỏ sót vẫn tương tư một cơn nghiền thuốc. Tôi rút thêm một điếu và thiêu. Không c̣n ly café, chỉ có một que bạc hà. Một hơi thuốc, tôi nh́n cây đinh và lỡ dở món bạc hà mát lạnh. Một kẻ đứng nh́n tôi đă lâu tắc lưỡi nhạo tôi về sở thích quái đản. Ai nói hút thuốc chỉ một hơi rồi bỏ đó để lửa ăn thuốc là quái đản nào. Nếu quan hệ miệng, cửa sau không bệnh hoạn th́ hiến thuốc lá cho lửa đă là ǵ ngoài một ngẫu hứng tài t́nh. Đầu lọc không nhồi vào phổi tôi chút nicotin nào, và tôi vẫn trúng độc v́ khói thuốc phủ tầng. Tàn thuốc, lũ chúng bay chết dài và đổ xác xuống đất. Tôi chẳng thấy lăng phí, mỗi điếu thuốc châm ra một cây đinh khỏe. Tôi có thứ để treo tranh, đóng những bức ảnh nếu thiếu hồ dán, băng dính. Tôi gom góp quá nhiều chữ. Một vài cái mặt thành h́nh từ các ḍng chữ. Hăng say đốt thuốc ngon, tôi có đinh đóng chữ và một cá tính h́nh thành. Viết làm tôi tiêu tan nhiều tiếng đêm, tuổi trời cháy rừng rực. Ḱa, đứa con so làm nghiêng thánh giá(1). Cơn ho dai dẳng trong pḥng làm việc mịt mù thuốc lá. Khách cười nhạt v́ một tên điên trong ḷ diệt Do Thái. Đánh đổi cho hao ṃn sức khỏe như răng rụng trước tuổi già là sự lấp đầy trang giấy. Các nhân vật đi t́m cá tính và khôi phục lại cuộc đời từ chủ thể, tôi. Sau đoạn viết, một vật thể được khai sinh dưới cái tên nhân vật. Quan hệ người/người giă anh thành cạch cua. Ḍng viết trong đầu giáng xuống giấy, trượt khỏi ḍng kẻ ngang. Không trượt xuống th́ trườn lên, có lúc chữ vào ḍng rồi nhưng trăng trắng v́ hết mực. Tôi có một ḍng khắc trên mặt giấy. Thảng hoặc, tôi thấy hồi hộp khi phải tống khỏi đầu một ánh đao. Viết đi, Khách nói. Cắm bút xuống giấy, tôi thấy chột dạ, ngoảnh phía sau nḥm vị khách. Bao lần tôi đă đổi chỗ viết. Chỉ cần mang đủ giấy, đủ bút và bút phải đầy mực, tôi có thể viết ở bất cứ đâu kể cả nhà xí. Đừng nghĩ tôi điên, tôi từng t́m viết trong nhà xí. Chekhov từng vừa tắm vừa viết, tất nhiên nhà tắm th́ sạch sẽ hơn nhà xí, và nhà xí th́ tiện lợi hơn nhà tắm v́ tôi luôn có một thế ngồi ngay ngắn, đảm bảo giấy không bao giờ ướt. Thuốc lá ban cho tôi đinh găm chữ. Lúc quyết viết, ngoài cửa có tiếng gơ, thế rồi tiếng mũi giày húc vào cửa. Khách đang bực v́ một kẻ độc chiếm nhà xí cả tiếng trời. Ái chà, phải thu dọn ngay các thứ v́ đă có nhiều vụ tự tử bằng thuốc ngủ trong nhà xí. Tôi cần phải xin lỗi người ngoài kia, ư thức lịch sự và do tôi e ngại bị kết tội đang tiêm chích trong toa-lét. Người ta có cớ để lột đồ tôi. Một phiền toái và gây ám ảnh nếu kẻ soát người tôi là một tên đồng tính có dao găm. Tấn công t́nh dục, thứ ác mộng trương ph́nh, chấn thương mổ giết, biến tâm hồn nhớp nhúa trong kỳ thị. Mở cánh cửa nhà xí, tôi chẳng thấy ai. Khách đă đi, hoặc chăng buồng xí bên cạnh được dùng xong, mở toang đón khách mới. Mọi cuộc chuyển nhà vẫn là để hoàn thiện đám chữ thèm hóa cuộc đời trên nền giấy. Thuốc lá vị chanh, cam, chocolate uổng phí không được hôn lâu hơn một cái rít. Tuổi xuân tàn úa thành cột tàn cong. Tôi thổi một hơi, tàn thuốc rụng tan tành. Giấy kẻ ngang, tôi viết lệch ḍng và chữ không nối thành đường chân trời, chỉ một đoàn tàu lệch bánh, xích nối đứt tung và từng toa lăn lóc trong bầm dập. Bảng chữ cái từ a-z, viết ra th́ thật êm. Tôi viết từ z-a hoặc lắp ghép số chữ ơ hờ, rơi như đá tảng thành các h́nh hài biết nói và đi. Khi chữ đă bầy đàn trên ḍng kẻ, tôi xé bỏ trang đấy. T́m một cây đinh khác trong điếu Thăng Long, tôi đổi bút, đổi cả tay cầm bút (Tôi thuận cả hai tay.) Cũng một chữ viết, tay phải mỏi th́ dùng tay trái. Tôi t́m thêm đinh. Một loại thuốc khác, mùi hương khác. Tay trái viết, chữ tụt xuống ḍng. Một điếu thuốc nữa, thêm một điếu, tiếp nữa, đủ loại hương thuốc, rút thuốc, châm lửa, châm, rồi tiếp tục châm, hết bật lửa màu cam đến bật lửa màu vàng, đầu lọc chất đống, tàn thuốc đầy dưới chân, thuốc lại cháy và tiếp tục ṃn thành con tằm trắng…Đinh cả rổ. Đinh nào nhọn. Đinh nào sắc. Đinh nào đâm Messiah. Ai đang gơ ai đang cắn bút ai đang chuông…Viết xuống, Khách bảo. Giấy ṿ nhàu v́ chữ hỏng. Giấy kẻ ngang-Phải viết trên ḍng kẻ. Giấy ô ly dành cho trẻ cấp một, giấy kẻ ngang dành cho mọi lứa tuổi. Quy định của( )không đâu nhận bản thảo viết tay với suối chữ lem nhem lạc ḍng kẻ. Luật viết thế và thi hành. Phập. Thuốc lá được lôi hết, gom lại đốt cùng ngọn lửa nhóm từ giấy viết hỏng. Tôi ngậm hết thuốc, uống khói từ đống đầu lọc cuộn như bó đũa. Nicotin đủ hương vị chui vào, nghẹn ứ và bị đào thải bởi tràng ho sặc sụa. Họng tôi đau như có đờm. Thằng sói hóc phải miếng thép gỗ, hiền đi trông thấy. Thuốc lá vẫn bắt lửa, khói lập lờ, chờn vờn cao như linh hồn giận dữ. Cây đinh treo ảnh bật rễ rơi xuống, róc mảng lớn tường. Khung ảnh rụng xuống, ḥa chung thành đống đổ nát. Khung kính nứt tua tủa những đường dài. Ảnh trong khung. Anton Pavlovich . Bậc thầy vĩ đại, người bốc thuốc bằng bút và đối đầu với lưỡi hái bằng tiếng Đức và sâm banh.(2) Viết đi, tiếng Khách. Chữ ngay ngắn trên mặt giấy phẳng, ḍng kẻ ngang, lối dẫn vào ṭa bánh ngọt. Hết thuốc, cạn khói, hết cả đinh. Bức tranh rơi chiếu ánh nh́n trầm buồn qua tṛng mắt kính trên sống mũi cao, hàng râu rậm được tỉa gọn ôm cằm. Thằng béo và thằng gầy, cái hắt hơi nhục nhă, gói lại, áo bao nhiều cuộc đời, Pḥng 6 khắp nơi.(3) Tôi cắn bút. Ng̣i ṭe bởi cái cắn nghiến hàm. Mực tóe ra, tưới khắp miệng, đắng ngắt đầu lưỡi. Viết ngay, tiếng Khách bảo. Tôi vớ từng cây bút. Với mỗi cây bút, tôi viết vào một trang giấy. Khách xem và xé từng tờ một. Viết lại, Khách bảo lớn. Thảo Nguyên ở đâu, hay vẫn pḥng 6 hay một chuyện đùa.(4) Viết, vấn đề của cột sống, không phải của giấy. Chữ nghĩa thích trêu ngươi, không từ a-z, chẳng lội z-a. Tiếng gằn giận giữ của Khách. Hợp đồng ǵ, hay hóa đơn. Tôi viết một tay, tay kia áp lên ngón cầm bút. Một chữ cất cánh khỏi ḍng kẻ, tôi ném bút vào tường. Lưỡi bút găy đôi, rụng xuống như con chim găy cánh. Viết, tiếng Khách và điên rồ thay tiếng Khách. Cơn ho khàn tiếng. Tôi cố lần thuốc và chỉ nhặt được những đầu lọc cháy xém. Đinh. Phải có đinh gắn lên chữ. Thập giá đe dọa được ai nếu thiếu đinh nhọn. Khách oang oang. Viết, vang trong đầu tôi là chữ này. Tiếng Khách đánh lửa, châm thuốc. Điếu thuốc cháy ngụt được liệng thẳng vào bể giấy lộn. Hết một điếu, thêm một điếu. Đuốc rực bén gác chữ. Đồ con hoang, tiếng cười cùng lửa nuốt giấy. Chữ cháy và kêu đau bằng sự ra tro cùng giấy, khói và lửa mạnh. Cây đinh c̣n lại, cây bút thép nhọn. Tôi vùng khỏi bàn giấy và chồm về phía Khách luôn ŕnh rập, đổ bóng sau lưng, bắt ốc vít để chữ đứng thẳng. Thẳng, gióng hàng lối thẳng, đấy là quy củ. Bút nhọn cầm ngược đâm xuống Khách. Viết. Viết đây. Viết hết. Tất tay viết. Khách cứng đơ trong ḍng chữ đâm xối. Điếu thuốc c̣n trên miệng khách, khói thuốc ẻo lả như con rắn giăy. Ngọn lửa được đốt, tiếp tục đốt. Chữ ngoài giấy thiêu giấy thiêu khí quyển frei, warum nicht! (5) Ngực tôi t́ lên ngọn bút cầm ngược. Cây đinh êm ái, chữ thập trong lồng ngực. Giọt lửa bùng lên. Cánh phúc âm.
(1) : Lucifer, đứa con đầu tiên của Thiên Chúa.
(2) : Trước lúc chết, Chekhov nói với bác sỹ của ḿnh “tôi sẽ chết.” và uống một ly sâm banh.
(3), (4) : Các truyện ngắn của Chekhov.
(5) : Tự do, tại sao không. (Tiếng Đức)