Trương Thị Kim Dung
An Dương Vương
Có lẽ nào cha lại giết con
cốt nhục giống ṇi duy nhất
ta hằng cầu xin trời đất tổ tiên ban cho mà có được
Mải xây thành đắp lũy
Âu Lạc vun vén mở mang cơ nghiệp
cũng v́ ai
Nỗi oan sai chẳng thể nào xóa sạch đi hay sửa lại
Bậc đế vương khi vận mạt dễ lẫn nhầm
Con đă ngă
cha th́ lại vấp
Phụ tử t́nh thâm
không đỡ được nhau
c̣n bị kẻ thù trá hôn ngầm hại chết ḿnh
Điều cơ mật giấu kỹ thế nào cũng mất
khi vô tâm sống cạnh dă tâm
Mây lông ngỗng
gió lồng vó ngựa
Giặc từ trong nhà
c̣n biết thoát nơi đâu
Máu đă chảy
đầu đă rơi
Mộ Dạ
Nước mất nhà tan
c̣n thiết sống làm ǵ
Bi kịch đầm đ́a lịch sử
Mỵ Châu con ơi
đừng gào khóc hỏi cha cửa tử với cửa sinh
Chỉ cần biết
linh hồn ngọc của dân tộc ta chẳng bao giờ bán cho ma quỷ
Dẫu lẫy nỏ liên châu chúng đoạt được cũng bằng thừa
Những lượn sóng như cánh màn nhung rực rỡ chói lọi lạ thường khi mặt trời sắp khuất sau rặng cây phía Yên Thái Trích Sài
Cứ đúng vào thời điểm đó th́ thuyền ta nhẹ lướt đến dải lụa hồng quyến rũ ở giữa hồ để hoàn toàn sống bằng khoái cảm
Người ḿnh như cháy rực lên rồi đột ngột rơi vào khoảng không dịu dàng ẩm lạnh sương khói của hoàng hôn
Mỗi lần bơi thuyền trên Hồ Tây ta cứ đinh ninh rằng ánh lửa lung linh kéo dài đang nhuộm thắm thân thể ta đây chính là hồi quang kỳ ảo của đám cháy Cửu Trùng Đài - công tŕnh kiến trúc mà Vũ Như Tô đă dựng cho vua Lê Trang Tông cách đây 5 thế kỷ
Đâu là nơi bà Chúa Liễu Hạnh và Trạng Bùng Phùng Khắc Khoan cùng các vị văn hay chữ giỏi xướng khúc liên ngâm
Đâu bến đá mà các Cung nhân các vương triều thức khuya dậy sớm giặt lụa
T́m dấu người xưa hay ta đang đi t́m thời gian đă mất của ḷng ta
Như là nh́n vào nước ấy ta thấy ḿnh trong đôi mắt t́nh yêu
Những giọt lệ rơi trên ngấn sóng
Ta uống vào ḷng h́nh bóng trời cao và vạn vật quanh hồ rồi thầm kêu lên trong mơ hồ xa vọng:
- Hăy tha lỗi cho ta
Mặc dầu chính ta cũng không biết ta đang phạm lỗi ǵ
- Ước chi tâm hồn chúng ḿnh là giọt nước sinh đôi
Gió ơi hăy đưa những tâm nguyện ấy đến những bến bờ mà ta thấy hoặc chưa thấy chiều nay
Ở bên bờ trước mặt ta kia không hiểu cây ǵ mà màu sắc thực mơ ḥa hợp vô cùng với cảnh trời nước mùa Thu
Dường như nó không c̣n thuần túy là một cái cây mà là sự hội tụ màu rơm vàng màu khói đất và cả màu u tịch của nỗi buồn mong đợi âm thầm trong mắt người thiếu phụ và sắc thái ngỡ ngàng trong ánh nh́n của cô gái vừa mới lớn
Thấy cái cây (chưa biết tên) này ta mới hiểu v́ sao không chịu nổi những thứ cây chỉ mới chớm Thu đă ào ạt đổ lá vàng như một kẻ mắc bệnh trúng phong hạng nặng
Và cũng không hiểu nổi không chịu nổi những loài cây mà lá cứ trơ trơ xanh ngắt cả bốn mùa
Thấp thoáng sau mành mành sóng nước vài ngôi sao mọc sớm trên hồ
Chúng mách bảo tằng dưới làn xanh quyến rũ kia c̣n có nhiều bầu trời nữa đẹp hơn
Những bầu trời đáy nước kỳ tú đó có Trâu Vàng huyền thoại chạy lồng từ dăy núi Tiên Du- Phật Tích (Bắc Ninh) về Hồ Tây t́m Mẹ có bóng dáng Hoàng tử Linh Lang của triều Lư thác hóa thành thần linh vùng Thập Tam Trại có vô vàn đàn cá Chép môi thắm như son thân điểm hoa đỏ tung tăng bơi lượn - một đặc sản Hồ Tây cùng với Tôm càng xanh và chim Sâm Cầm Cà cuống...
Không rơ đă có vương triều nào đă nuôi cấy ngọc trai ở Hồ Tây chưa
C̣n thời nay (từ thập kỷ 80 của thế kỷ 20) người Hà Nội đă tiến hành nuôi cấy ngọc trai tại bờ phía Đông Hồ Tây và đă thành công
Một phụ nữ quen biết có tên là Tố - một chuyên gia nuôi cấy ngọc trai Hồ Tây từng gắn bó với trại thí nghiệm này ngay từ ngày đầu thành lập
Chị sống độc thân với niềm say mê của người yêu cái đẹp long lanh nơi đáy nước
Người ta bảo:
- Chị Tố không chỉ có đôi tay vàng khéo léo cấy ngọc trai mà chị ấy đă cấy cả cuộc đời trinh nữ của ḿnh vào từng viên ngọc để nó tỏa sắc cầu vồng
Trong mắt ta và cả trong tâm cảm tiềm thức của ta Hồ Tây là viên ngọc trai huyền diệu vô giá của Thăng Long- Hà Nội ngàn năm do Tạo hóa và bao thế hệ dày công ǵn giữ tô điểm mà thành
Viên ngọc trai c̣n tỏa sáng vào xa xăm ngàn vạn năm nữa không nào ai tiên đoán được
Giờ đây trong vận hội của thiên niên kỷ mới ta lại cùng mọi người bơi thuyền trong ánh sáng ngọc trai và thầm th́ với nắng lụa mây tơ
Hồ Tây
ơi Hồ Tây…
VỀ
Giảng Vơ
Thập Tam Trại xưa
Nơi đây
tôi sống đă thừa mười năm
Một thời
hồ muống ruộng răm
Ếch kêu vang động giấc nồng chiêm bao
Vườn nghèo
hoa nở bờ rào
Đem thân tươi thắm
cài vào ngơ quê
Mặt đường lầy lội ai chê
Bỏ phố phường lại
ta về nhà ta
Vui cùng con nhỏ mẹ già
Ngắm trời
lọc nắng mưa qua ḷng ḿnh.