Vi Thuỳ Linh
Ngày linh
Không ḱm được đợt bay của mắt
Lưu chứa đầy đam mê biến hoá
Mỗi satna(*) bao la h́nh Anh
Mỗi nguyên âm một màu sắc, tên Anh
Đan em từng mạch máu...
Với hối thúc điên cuồng của nhớ
Xuyên qua ngày ngắn đêm dài
Thu hồi chán chường, thói quen cô độc
Để khao khát phủ tràn da thịt trần gian
Trong im lặng tột độ của lời
Lẳng lặng trái mọng, căng lên những cánh hoa ngưng đọng
Bầu ngực mở ra thế giới dịu dàng
Căn pḥng trắng khuếch đại nhịp thuần khiết
Qua đêm mưa chất ngất chồi biếc
Nỗi đau dồn nén đập cánh khỏi thân người
Khi mùa t́nh cất lên nồng nàn từ đôi ta
Gió ướt sữa sương, ô cửa mênh mang lilas tím, phát sáng ḱa những nan hoa nắng!
8 tháng 3 Anh đến, mang theo ngày - đêm mới
Sống tột cùng Anh tột cùng em
Sóng thần dâng lên sức mạnh thanh thản
Căng phế nang mùi hương nóng bỏng
Lôi cuốn Anh lạc rừng nhung huyền diệu...
Bằng sự giản dị hoàn hảo
Những bí mật loài người phơi mở trước t́nh yêu
28.2.2007
V.T.L
(*) Đơn vị đo thời gian nhỏ nhất của Phật giáo (nhỏ hơn giây)